PDA

View Full Version : Thơ về chữ cười



giavui
10-17-2010, 01:11 PM
Vài vần thơ về nụ cười:

Nụ cười nhân gian

Cái cười là của trời cho
Ai không cười được ốm o gầy mòn
Cười vui hạnh phúc vuông tròn
An khang, thọ phước, cháu con đầy đàn.
Chào nhau cười hỏi hân hoan
Tương tri hội ngộ, rỡ ràng trùng quang.
Đám đông cười nói giòn tan
Tung hô, chúc tụng râm ran tiệc tùng.
Cười vang thích chí tận cùng
Lắm khi quên cả ngại ngùng chung riêng.
Những cô gái trẻ cười duyên
Môi hồng nụ thắm dịu hiền thêm ra.
Cười yêu chan chứa, mặn mà
Trao nhau tràn ngập hương hoa ngọt lành.
Khi tủm tỉm, lúc huê tình
Cười khoe đắc ý, cười tìm tóc tơ
Cười vụng dại, cười ngây thơ
Tuổi hồng chưa lấm bụi mờ trần ai.
Cười nắc nẻ, cười mỉa mai
Nén hơi kềm chế, chê bai ngạo đời.
Cười hô hố, cười lả lơi
Người không lịch sự, kẻ hơi hơi tà.
Cười mà cứ vểnh râu ra
Mặt mày trâng tráo khéo là hoang dâm.
Cười nghiêng ngả, cười lốc lăn
Cứ như con vụ dưới sân xoay vần.
Cười gằn mưu tính bất nhân
Tiếng cười nguy hiểm thôn lân khó gần.
Cười trừ một kiểu vần lân
Chối quanh thoái thác cái cần phải trao.
Cười nhạt chẳng thích chút nào
Buộc lòng nhoẻn miệng, hồi sau lựa lần.
Cười như mếu, khóc thương thân
Nuốt vào cay đắng, tím bầm ruột gan.
Cười ra nước mắt hòa chan
Hẳn là đau khổ, gian nan khốn cùng.
Gượng cười dù chẳng hài lòng
Khi không thể tách cộng đồng, việc chung.
Ngẫm cười thế sự mông lung
Nhân tình thế thái bung xung mớ đời
Khi vui nở nụ cười tươi
Khi buồn phát lộ tiếng cười chát chua!
St

giavui
10-17-2010, 01:11 PM
Luận về chữ "cười"

Cái gì thích ghê thì cười tít mắt
Việc làm không được tính chuyện cười trừ.
Ngây thơ, vô tư cười hì, cười nhoẻn
Bạn bè rôm chuyện cười góp vui thêm.
Giận gì, khinh ai cười gằn, cười khẩy
Chê ngầm ai đấy, là kiểu cười thầm.
Những người vô tâm, hay cười hềnh hệch.
Cười khi buồn, bực là kiểu gượng cười.
Hết sức mừng vui cười dòn khanh khách.
Không nêm "mắm ruốc" cười nhạt, cười ruồi
Cười khi quá vui lăn bò ra đất.
Người hay cười cợt, là thiếu nghiêm trang.
Cái cười dễ thương, cười duyên, cười nụ.
Làm lành với vợ dùng kiểu cười xoà.
Như khi được quà, là cười nhăn nhở.
Cười "bung mái chợ", Ấy kiểu cười vang.
Em đến thăm chàng, nụ cười mắc cở.
Cái cười quá khổ, (oversize) toe toét, tùm lum.
Cười rồi chết luôn, là cười đứt ruột.
Cười như ... mít ướt, chẩy nước mắt dư ....
Còn nữa ... hahahaha mệt vì "cười" rùi

giavui
10-17-2010, 01:13 PM
Gì cũng cười

Nguyễn Văn Vĩnh

Đông Dương tạp chí số 6 - 1913

An Nam ta có một thói lạ là thế nào cũng cười. Người ta khen cũng cười, người ta chê cũng cười. Hay cũng hì, mà dở cũng hì; quấy cũng hì. Nhăn răng hì một tiếng, mọi việc hết nghiêm trang.

Có kẻ bảo cười hết cả, cũng là một cách của người hiền. Cuộc đời muôn việc chẳng qua là trò phường chèo hết thảy không có chi là nghiêm đến nỗi người hiền phải nhăn mày mà nghĩ ngợi.

Ví dù được y như vậy, thì ra nước An Nam ta cả dân là người hiền. Nếu thế tôi đâu dám đem lời phường chèo mà nhủ người nhếch mép bỏ tính tự nhiên mà làm bộ đứng đắn lại, nghiêm nhìn những cuộc trẻ chơi.

Nhưng mà xét ra cái cười của ta nhiều khi có cái vô tình độc ác; có cái láo xược khinh người; có câu chửi người ta; có nghĩa yên trí không phải nghe hết lời người ta mà gièm trước ý tưởng người ta; không phải nhìn kỹ việc người ta làm mà đã chê sẵn công cuộc người ta.

Thực không có tức gì bằng cái tức phải đối đáp với những kẻ nghe mình nói chỉ lấy tiếng cười hì hì mà đáp. Phản đối không tức, kẻ bịt tai chẳng thèm nghe cũng không tức đến thế...

Ừ, mà gì bực mình bằng rát cổ bỏng họng, mỏi lưỡi, tê môi, để mà hỏi ý một người, mà người ấy chỉ đáp bằng một tiếng thì khen chẳng ơn, mắng chẳng cãi, hỏi chẳng thưa, trước sau chỉ có miệng cười hì hì, thì ai không phải phát tức.

Ta phải biết rằng, khi người ta nói với ta, là để hỏi tình ý ta thế nào. Ai nói với mình thì mình phải đáp. Tuỳ ý mình muốn tỏ tình ý cho người ta biết thì nói thực; không hiểu thì hỏi lại; mà không muốn nói tình ý cho người ta biết, thì khéo lấy lời lịch sự mà tỏ cho người ta hiểu rằng câu hỏi khi phạm đến một điều kín của mình. Hoặc là có khôn thì lựa lời mà tỏ cho người ta biết những điều mình muốn cho biết mà thôi, và khiến câu chuyện cho người ta không khỏi căn vặn được mình nữa.

Nhưng phàm người ta hỏi, mình đã lắng tai nghe, là mình nợ người ta câu đáp.

Nguồn: Đông Dương tạp chí - 1913