PDA

View Full Version : Những bông hồng gửi lại



giavui
08-22-2014, 11:01 PM
Những bông hồng gửi lại


Lê Yến Phương

http://www.vietfreefun.com/extras/upload/images/1408748456_beautiful-red-rose-1.jpg


Chuyện tình của Mai bắt đầu bởi một chuyến đi dã ngoại của khóa học. Người đầu tiên "gây gổ" là thầy.

Mai, sinh viên năm thứ hai, thông minh, trắng trẻo. Gương mặt không xinh, nhưng ưa nhìn. Giữa đám đông, Mai không có gì nổi trội. Nhưng, khi trò chuyện, người đàn ông nào cũng nhận thấy sự dịu dàng, nữ tính ở Mai. Mai có chính kiến, quan điểm riêng trong chuyên ngành học cũng như xã hội. Ở lớp, Mai là một nữ sinh luôn biết mình và được bạn bè nể trọng.

Nhà Mai nghèo lắm. Gia đình làm nghề trồng lúa ở Thái Bình. Để có tiền ăn học, thuê trọ, ngoài việc làm gia sư, Mai làm giá đỗ. Sáng tinh mơ mang ra chợ bán, kịp về đi học.

Mai, cô gái đảm đang, giản dị, duyên dáng, tự trọng, kín đáo, thông minh; những cuộc trao đổi, tranh luận hấp dẫn, thú vị. Mai và thầy thành đôi bạn thân.

Mai thích khỉ. Một lần đi công tác khảo cổ miền rừng, thầy mua tặng Mai một chú khỉ con kèm một buồng chuối xanh trĩu quả. Thầy bảo, "kho Long Bình" để khỉ ăn dần.

Mỗi lần có quà cho Mai, thầy không quên có cả quà cho chú khỉ con.

Vật dụng trong nhà, công tắc điện, vòi nước, tivi, xe máy của Mai hỏng hóc đâu đó, thầy là "bác sĩ" khám chữa bệnh tại nhà. Có những đồ dùng, tra cứu cả ngày không tìm ra bệnh, thầy mới mang ra hiệu sửa. Thầy là bạn, là cha, là… đấng mày râu của Mai.

Được thầy động viên, hướng dẫn đề tài, Mai tốt nghiệp cao học với tấm bằng loại ưu.

Tình thầy trò theo tháng năm càng thêm bền chặt. Ngày nghỉ, thầy dành trọn cho Mai. Giá sách của Mai đã dày kín, phải mua thêm những cái giá mới để đựng sách thầy tặng.

Mai xấp xỉ tuổi ba mươi. Tóc thầy bạc thêm nhiều.

Thầy là cố vấn, ban giám khảo của một chương trình truyền hình. Hôm ấy buổi khai trương, thầy đưa Mai đi cùng. Mai tràn ngập niềm vui trong sự hãnh diện bên thầy. Bữa tiệc đêm rút kinh nghiệm buổi đầu, thầy lên ghế trên phát biểu. Mai chăm chú nghe để lúc ra về sẽ có những cuộc tranh luận, đùa vui trích dẫn những câu "tự nhiên chủ nghĩa" trong khi nói vo của thầy.

Người phụ nữ đứng tuổi kéo ghế, ngồi sát bên Mai. Sau vài câu làm quen, chị ta hỏi:

- Em là người yêu của thầy?

Câu hỏi trắng trợn của người đàn bà không quen làm Mai chột dạ, tim đập nhanh hơn. Mặt bừng đỏ, Mai gượng cười:

- Em là học sinh của thầy.

- Vợ thầy… cũng từng là học sinh của thầy đấy. Chị ấy là một trí thức. Chị ấy biết quan hệ của em với thầy nhưng vì thanh danh của chồng, vì sự mến mộ của khán giả, vì danh dự của gia đình, chị ấy âm thầm đau khổ…

Tai như ù đi, tim như chết lặng, trong giây phút, Mai tỉnh táo, không giận người đàn bà xa lạ ấy. Mai định nói gì đó, nhưng có người gọi, chị ta đứng lên, đi.

Tan cuộc, như thường lệ, hai thầy trò sẽ dừng lại bên Hồ Gươm. Họ ngồi trên ghế đá, ríu rít, trầm tư, tranh luận, khúc khích vui. Nhưng lần này không. Đêm khuya, mặt hồ thầm lặng, sóng cũng khẽ khàng, tiếng xe cộ bên đường ù ù như đi trong hầm tối. Thầy hồn nhiên nói, hồn nhiên cười mà chả đế ý sự khác thường của Mai. Mai lấy lý do mệt muốn về.

*

"Có lẽ nào, quan hệ với thầy, vô tình tôi đã làm người khác đau khổ và làm đảo lộn cuộc sống của bao người?…". "Phải xa thầy, chỉ nghĩ đến thế mình đã không chịu nổi. Buồn. Nhớ đến chết mất…". "Không thể khác được, mình phải đi thật xa, đi thật xa… Chỉ có đi thật xa mình mới không mắc tội lỗi… Mình mới dứt bỏ được tình yêu…". - Nhật ký của Mai có những dòng như vậy.

"Chị ấy, vợ thầy là một trí thức, vì thanh danh của chồng, vì danh dự của gia đình, âm thầm đau khổ" - Câu nói của người đàn bà lạ đêm nào thường trực bên tai, luôn hiện diện trước mắt Mai.

Điện thoại thay sim. Mai lặng lẽ ra đi, không báo trước, không lời từ biệt.

Một tháng ba mươi ngày. Ba mươi lần thầy đến nơi Mai ở. Ba mươi bó hồng thầy để lại trước cửa nhà Mai. Ba mươi lần thầy lặng lẽ quay gót ra về mà không hỏi những người xung quanh.

Chú khỉ con, những cuốn sách, giáo trình có chữ ký của thầy là hành trang, hiện diện trong nơi ở mới của Mai. Tình yêu, nỗi nhớ thầy, ngỗ ngược ngự trị trái tim Mai.

Không chịu nổi nỗi nhớ giày vò, Mai đáp máy bay ra Hà Nội để một lần nhìn lại ngôi nhà, để cầu mong vô tình nhìn thấy bóng dáng thầy cho bớt nhớ.

Ngôi nhà im ỉm khóa. Vẫn cái khóa thầy mua hôm xưa.

Ba mươi đóa hồng khô cong trước cửa, chỉ cần chạm nhẹ tay là lá, hoa, rụng, tan như tro.

Mai đứng lặng, cố cảm nhận mùi hương sót lại trong hoa.

Cô òa khóc.

*

Mai đáp chuyến bay khứ hồi vào sáng sớm hôm sau.

Mừng rỡ đón Mai trở về là chú khỉ con. Chả kịp mua quà cáp gì, Mai bật tivi, quẳng cho chú khỉ cái bánh, suất ăn điểm tâm trên máy bay, rồi mở tủ lấy đồ đi tắm.

Chú khỉ con khịt khịt mũi, chạy lại gần ra hiệu cho Mai nhìn về phía màn hình: Thầy vận chiếc áo phông giản dị, hóm hỉnh trả lời đáp án cho một cuộc thi. Mai đứng lặng ngắm thầy. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má Mai. Cho tới khi hình ảnh qua đi, cô chạy ra ban công thầm thì: "Cầu mong thầy luôn mạnh giỏi". Rồi cô quay gót, xách túi đi làm. Đường phố vào hè ngợp lá me bay…