giavui
06-03-2021, 09:23 PM
Xâm Lăng Hoa Kỳ bằng vũ khí sinh học
BBT-BCT : Bài diễn văn dưới đây cùa ông Trì Hạo Điền, Bộ trưởng Quốc phòng kiêm Phó chủ tịch Ủy ban Quân ủy Trung ương đảng CS Tàu được biết đã phổ biến vào ngày 17 tháng 12 năm 2007, công khai nói lên mưu đồ của Trung Cọng xâm chiếm lãnh thổ Hoa Kỳ và Úc Châu bằng vũ khí sinh học… Nhưng xem ra các nước trên thế giới tự do nói chung, và nước Mỹ nói riêng đã ngây thơ nghĩ rằng mình có tiềm lực chiến tranh lớn nên vẫn làm ngơ chẳng thèm để ý đến mối hiểm họa này…, và cho mãi đến nay, khi hiểm họa đã thực sự đến và nếm được mùi vị chết chóc của chiến tranh vi khuẩn Tàu Cọng đến độ gần gục ngã thì họ mới mở mắt để nhìn thấy thực tế là cái chết do Tàu Cọng mang đến đã và đang nằm ngay trên giường ngủ của họ và quanh họ, và về mặt tư tưởng thì Tàu Cọng cũng đã khống chế linh hồn của đa số dân Mỹ khiến họ trở nên phản quốc với tham vọng bán nước cầu vinh, và Joe Biden với đảng Đảng Dân Chủ là bọn tay sai điển hình của Tàu Cọng.
Bài diễn văn này đã từng được đăng tại trên Ba Cây Trúc cách đây 3 năm nhưng hồi đó chưa ai cảm thấy nội dung của nó là quan trọng. Bây giờ hãy đọc lại để thấm thía biết rằng Trung Cọng quá thâm độc, chúng nó chỉ muốn giết người để xâm chiếm đất đai và đoạt của cải của toàn thế giới.
Xâm Lăng Hoa Kỳ bằng vũ khí sinh học
Diễn văn của Trì Hạo Điền, Bộ trưởng Quốc phòng kiêm Phó chủ tịch Ủy ban Quân ủy Trung ương đảng CSTàu
LGT: Sau đây là một bản dịch của bài diễn văn được tin là của Trì Hạo Ðiền, Bộ trưởng Quốc phòng và Phó chủ tịch Ủy ban Quân Ủy Trung Ương. Ta không thể phối kiểm cách độc lập xem ai thiệt sự là tác giả của bài diễn văn này. Bài này đáng để đọc vì người ta tin rằng nó trình bày chiến lược của đảng Cộng sản Tàu trong việc phát triển nước Tàu. Bài này biện minh những lý lẽ cần thiết cho Tàu dùng cuộc chiến tranh sinh học để tiêu diệt dân Hoa Kỳ và chuẩn bị cho Tàu chiếm nhiều thuộc điạ rộng lớn trong tương lai. “Chiến Tranh Không Xa Chúng Ta Và Là Bà Mụ Của Thế Kỷ Người Tàu” được đăng trên mạng điện
tử www.peacehall.com (http://www.peacehall.com/) và được đăng trên mạng điện tử www.boxun.com (http://www.boxun.com/) ngày 23 tháng 4 năm 2005. Bài diễn văn này và một bài diễn văn liên hệ, “Cuộc Chiến Ðang Gần Chúng Ta” đã được phân tích trong tờ Epoch Times với bài nguyên bản “Trò Chơi Ðến Cùng Của Ðảng Cộng Sản Tàu: Chiến Tranh Nguyên Tử Và Sinh Hóa”.
***
"Chiến Tranh Không Xa Chúng Ta Và Là Bà Mụ Của Thế Kỷ Người Tàu"Cán bộ lãnh đạo Cộng sản Tàu biện minh những lý lẽ cần thiết để hủy diệt dân Mỹ.
* Trì Hạo Ðiền
http://3.bp.blogspot.com/_EcqNNOOaVLE/Sue4q8YquBI/AAAAAAAAAUc/0YNK9ClVMAg/s400/Tau+map+2.jpg (http://3.bp.blogspot.com/_EcqNNOOaVLE/Sue4q8YquBI/AAAAAAAAAUc/0YNK9ClVMAg/s400/Tau+map+2.jpg)
Các đồng chí,
Ngày hôm nay tôi rất là phấn khởi, bởi vì cuộc thăm dò ý kiến rộng lớn trên mạng điện tử Sina.com đã được thực hiện, cho thấy là thế hệ kế tiếp của chúng ta đầy hứa hẹn và chính nghĩa của đảng chúng ta sẽ được tiếp tục tiến hành. Trong việc trả lời cho câu hỏi “Chúng ta sẽ bắn vào những phụ nữ, trẻ em và tù nhân chiến tranh”, hơn 80% người trả lời rất tích cực, vượt quá những sự kỳ vọng của chúng ta (1).
Hôm nay tôi muốn tập trung vào lý do tại sao chúng ta yêu cầu Sina.com mở cuộc thăm dò ý kiến trên mạng điện tử này trong dân chúng ta. Bài nói chuyện hôm nay của tôi là phần tiếp nối của bài phát biểu kỳ trước của tôi (2), lúc đó tôi bắt đầu bằng một sự thảo luận về vấn đề “ba hòn đảo” (3), nhắc lại rằng 20 năm của khúc nhạc bình dị “hoà bình và phát triển” đã tới hồi chấm dứt, và kết luận rằng hiện đại hóa dưới sự yểm trợ của quân sự là chọn lựa duy nhất của nước Tàu trong bước kế tiếp. Tôi cũng nhắc nhở rằng chúng ta có quyền lợi sinh tử tại hải ngoại. Hôm nay, tôi sẽ nói chi tiết hơn vào hai vấn đề này.
Vấn đề trọng tâm của cuộc thăm dò ý kiến này là xem coi một người nào đó có nên bắn vào những phụ nữ, trẻ em và tù nhân chiến tranh, nhưng ý nghĩa thực sự của nó vượt qua cả nội dung của câu hỏi. Bề ngoài, chủ đích của chúng ta chính là đoán thử xem người Tàu có thái độ gì đối với chiến tranh: Nếu các người lính tương lai này không ngần ngại bắn giết ngay cả những người thường dân, thì theo lẽ tự nhiên, họ sẽ sẵn sàng gấp đôi và tàn ác gấp đôi khi giết những binh sĩ địch. Vì vậy, sự trả lời cho câu hỏi thăm dò ý kiến có thể phản ánh thái độ tổng quát của dân chúng về chiến tranh.
Tuy vậy, thực ra đây không phải là ý định chân thực của chúng ta. Mục đích của bộ Chính Trị Trung Ương Ðảng trong việc thực hiện cuộc thăm dò ý kiến này là để tìm hiểu những suy nghĩ của dân chúng. Chúng ta đã muốn biết: Nếu công cuộc phát triển toàn cầu của nước Tàu sẽ cần thiết tạo ra những cái chết hàng loạt trong những nước thù địch thì dân chúng ta có yểm trợ tình huống này hay không ? Dân chúng sẽ ủng hộ hay chống đối lại việc này ?
Như mọi người đều biết, tư tưởng chính yếu của đồng chí Ðặng Tiểu Bình (4) là “Phát triển là sự thật hiển nhiên”. Và đồng chí Hồ Cẩm Ðào (5) cũng đã chỉ ra bằng cách lập đi lập lại và đồng tình rằng “sự phát triển là ưu tiên hàng đầu của chúng ta” mà không được lãng quên ngay trong một lúc. Nhưng có nhiều đồng chí có khuynh hướng hiểu chữ “phát triển” trong nghĩa hạn hẹp của nó, cho là nó chỉ giới hạn trong vấn đề phát triển nội địa. Quả thực là “việc phát triển” của chúng ta nói tới sự phục hưng mạnh mẽ của nước Tàu, mà dĩ nhiên không giới hạn trong vùng đất chúng ta đang có nhưng còn bao gồm cả toàn thế giới nữa.
Tại sao chúng ta lại làm như vậy ?
Cả hai đồng chí Lưu Hứa Quỳnh (6), một người là lãnh đạo của thế hệ già trong đảng chúng ta và đồng chí Hà Tân (7), một chiến lược gia trẻ tuổi trong đảng, đã nhấn mạnh lý thuyết về sự dịch chuyển của trung tâm văn minh thế giới. Khẩu hiệu của chúng ta “phục sinh nước Tàu” dựa trên cách suy nghĩ căn bản của ý tưởng này. Các bạn có thể nhìn vào các báo chí và tạp chí xuất bản trong những năm vừa qua hay vô mạng điện tử để nghiên cứu hầu tìm ra ai là người đầu tiên đưa ra khẩu hiệu phục sinh đất nước. Ðó chính là đồng chí Hà Tân. Các bạn có biết ai là Hà Tân không ? Ông ta có thể trông hung hăng và thô lỗ khi ông ta nói chuyện trước công chúng, với hai tay áo và ống quấn xắn lên, nhưng viễn kiến lịch sử của ông ta là cả một kho tàng mà đảng chúng ta nên nuôi nấng, ấp ủ.
Trong việc thảo luận đề tài này, chúng ta hãy đi từ khởi đầu.
Như mọi người đều biết, theo những quan điểm được tuyên truyền bởi những học giả phương Tây, thì toàn thể nhân loại bắt nguồn từ một bà mẹ ở Phi Châu. Vì vậy, không có chủng tộc nào có thể tự nhận là chủng tộc thượng đẳng. Tuy nhiên, theo sự nghiên cứu thực hiện bởi hầu hết các học giả Tàu, thì người Tàu khác những chủng tộc khác trên trái đất. Chúng ta không bắt nguồn ở Phi Châu. Thay vào đó, chúng ta bắt nguồn cách độc lập ở nước Tàu. Người Bắc Kinh tại Chu Khẩu Ðiếm mà chúng ta thân thuộc, tiêu biểu cho một gia đoạn tiến hóa của tổ tiên chúng ta. “Chương trình tìm kiếm những nguồn gốc của nền văn minh Tàu” hiện đang thực hiện trong nước chúng ta nhắm vào cuộc nghiên cứu bao hàm toàn diện và có hệ thống hơn, về nguồn gốc, tiến trình và sự phát triển của nền văn minh cổ đại Tàu. Chúng ta thường nói, “nền văn minh Tàu đã có một lịch sử năm ngàn năm”. Nhưng bây giờ, nhiều nhà chuyên môn tham dự trong cuộc nghiên cứu trong nhiều lãnh vực bao gồm khảo cổ học, văn hóa các dân tộc, và văn hóa khu vực đã đi tới sự đồng thuận là những khám phá mới như di chỉ văn hóa Hồng Sơn ở Ðông Bắc, văn hóa Liangzhu ở tỉnh Triết Giang, những tàn tích Kim Sa Giang ở tỉnh Tứ Xuyên, và điạ điểm văn hóa của hoàng đế Yongzhou Shun ở tỉnh Hồ Nam tất cả là bằng chứng đầy thuyết phục của sự tồn tại nền văn minh ban đầu của nước Tàu, và họ chứng minh rằng riêng chỉ lịch sử nông nghiệp trồng lúa của nước Tàu có thể truy nguồn xa từ 8,000 tới 10,000 năm. Cái này phản bác lại ý tưởng của “năm ngàn năm văn minh của người Tàu” Vì vậy, chúng ta có thể quả quyết rằng chúng ta là sản phẩm của những cội rễ có văn hóa hơn một triệu năm, văn minh và tiến bộ hơn mười ngàn năm, một quốc gia cổ đại gồm năm ngàn năm, và là một thực thể người Tàu riêng biệt gồm hai ngàn năm. Ðây là nước Tàu mà tự gọi mình “con cháu của Yan và Huang”, nước Tàu mà chúng ta hãnh diện. Hitler của nước Ðức đã từng có lần khoác lác rằng chủng tộc Ðức là chủng tộc siêu đẳng trên trái đất, nhưng sự thực đất nước của chúng ta còn siêu đẳng hơn Ðức.
Trong suốt chiều dài lịch sử của chúng ta, dân chúng ta đã dàn trải qua suốt tới Châu Mỹ và những vùng dọc theo vành đai Thái Bình Dương, và họ trở thành người Da Ðỏ tại Mỹ Châu và những nhóm chủng tộc Ðông Á ở Nam Thái Bình Dương.
Tất cả chúng ta biết điều đó dựa vào những bằng chứng về sự siêu việt của nước chúng ta, trong thời thịnh đạt, lớn mạnh của nhà Ðường nền văn minh của chúng ta nhất thế giới. Chúng ta đã là trung tâm văn minh của thế giới, và không có nền văn minh khác trên thế giới có thể so sánh với nền văn minh của chúng ta. Sau này, bởi vì sự tự mãn của chúng ta, vì đầu óc hạn hẹp, và tự đóng cửa của nước ta, chúng ta đã bị vượt qua bởi nền văn minh Tây Phương, và trung tâm của thế giới đã bị dịch chuyển sang phía Tây.
Trong việc xem xét lại lịch sử, có thể có người hỏi: Trung tâm văn minh của thế giới sẽ dịch chuyển trở lại nước Tàu chăng ?
Ðồng chí Hà Tân đưa câu hỏi này vào trong bản báo cáo của ông ta gửi tới Ủy Ban Trung Ương năm 1988: Nếu sự kiện là trung tâm lãnh đạo của thế giới đã nằm ở Âu Châu vào thế kỷ thứ 18, và sau này dịch chuyển tới Hoà Kỳ trong giữa thế kỷ 20, rồi thì trong thế kỷ 21 này, trung tâm lãnh đạo của thế giới sẽ dịch chuyển tới phía Ðông của hành tinh chúng ta. Và, “phía Ðông ” dĩ nhiên chính là ám chỉ tới nước Tàu.
Quả thực, đồng chí Lưu Hứa Quỳnh đã đưa ra những quan điểm tương tự trong đầu thập niên 1980. Dựa trên một sự phân tích lịch sử, ông ta đã chỉ ra là trung tâm của văn minh thế giới đang dịch chuyển. Nó đã dịch chuyển từ Phương Ðông tới Tây Âu và sau này là tới Hoa Kỳ; bây giờ nó đang dịch chuyển trở lại tới Phương Ðông. Vì vậy, nếu chúng ta nói tới thế kỷ 19 là thế kỷ của nước Anh, và thế kỷ 20 là thế kỷ của Hoa Kỳ, thì thế kỷ 21 sẽ là thế kỷ của nước Tàu.
Thông hiểu tận tình định luật lịch sử này và để chuẩn bị chào đón sự xuất hiện của thế kỷ của nước Tàu chính là sứ mạng lịch sử của đảng chúng ta. Như mọi người chúng ta biết, vào cuối thế kỷ vừa qua, chúng ta đã xây dựng bàn thờ cho thế kỷ của nước Tàu ở Bắc Kinh. Vào ngay lúc tân thiên niên kỷ đang đến, bộ phận lãnh đạo tập thể của Ủy Ban Trung Ương Ðảng đã tập hợp ở đó để có một cuộc hội họp lớn, giương cao những ngọn đuốc của Chu Khẩu Ðiếm, để tự mình tuyên thệ chuẩn bị chào đón sự khởi đầu của thế kỷ nước Tàu. Chúng ta đang làm việc này để tuân theo định luật của lịch sử và khơi mào cho sự thực thi thế kỷ của nước Tàu như là mục đích của những nỗ lực của đảng ta.
Sau đó, trong báo cáo chính trị của Quốc Hội Toàn Quốc lần thứ 16 của đảng, chúng ta đã xác minh rằng sự phục sinh đất nước là đối tượng lớn lao của chúng ta và chỉ ra rõ ràng trong hiến pháp mới của đảng ta rằng đảng chúng ta là người tiền phong của nhân dân Tàu. Tất cả những bước này đã đánh dấu một sự phát triển chính yếu trong chủ nghĩa Mác-Xít. phản ảnh sự can đảm và khôn ngoan của đảng ta. Như tất cả chúng ta biết, Mác và những người theo Mác đã không bao giờ giao cho bất cứ đảng cộng sản nào làm một người tiền phong của một lớp người nào đó; Mác cũng không nói rằng sự phục sinh đất nước có thể dùng như là một khẩu hiệu của một đảng cộng sản. Ngay đến đồng chí Mao Trạch Ðông, một người anh hùng quốc gia đầy can đảm, cũng chỉ giơ cao ngọn cờ “cuộc cách mạng vô sản toàn cầu”, ngay cả đồng chí ấy đã không có can đảm để cho quảng bá công khai mạnh mẽ nhất khẩu hiệu phục sinh đất nước.
Chúng ta phải chào đón sự xuất hiện của thế kỷ nước Tàu bằng cách giơ cao ngọn cờ phục sinh đất nước. Chúng ta phải chiến đấu cho việc phục sinh của thế kỷ nước Tàu ra sao ? Chúng ta phải mượn những kinh nghiệm quý báu trong lịch sử nhân loại bằng cách lợi dụng những thành quả nổi bật của văn minh nhân loại và rút ra những bài học từ những cái đã xảy ra cho những nhóm dân tộc khác.
Những bài học này bao gồm sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản ở cựu Liên Xô và Ðông Âu, cũng như sự thất trận của Ðức và Nhật Bản trong quá khứ. Mới đây đã có nhiều sự thảo luận về những bài học của sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản ở cựu Liên Xô và các nước Ðông Âu, vì vậy, tôi sẽ không nhắc chúng ở đây. Hôm nay, tôi muốn nói về những bài học của Ðức và Nhật Bản.
Như tất cả chúng ta biết, Ðức Quốc Xã cũng đã đặt nhiều quan tâm tới chuyện giáo dục dân chúng, đặc biệt là thế hệ trẻ. Ðảng Quốc Xã và chính quyền đã tổ chức và thiết lập nhiều cơ quan giáo dục và tuyên truyền như “Nha Hướng Dẫn Tuyên Truyền Quốc Gia”, “Bộ Tuyên Truyền và Giáo Dục Quốc Gia”, “Nha Giám Sát về Giáo Dục và Nghiên Cứu Quan Ðiểm Thế Giới”, và “Văn Phòng Thông Tin”, tất cả nhắm vào việc thẩm thấu vô đầu óc dân chúng, từ tiểu học tới đại học ý tưởng rằng dân tộc Ðức là những người siêu đẳng, và thuyết phục dân chúng rằng sứ mạng lịch sử của dòng giống Arian là sẽ trở thành “những chúa tể của trái đất ”, rằng “cai trị khắp thế giới ”. Lúc đó, người Ðức đã đoàn kết nhiều hơn chúng ta ngày nay.
Tuy nhiên, người Ðức đã bị đánh bại cách vô cùng nhục nhã, cùng với đồng minh của nó là Nhật Bản. Tại sao ? Chúng ta đã đi tới vài kết luận tại những buổi hội thảo của Bộ Chính Trị, trong đó chúng ta đã tìm kiếm những định luật điều khiển những sự thăng trầm của những nước hùng cường, và cố gắng phân tích sự phát triển nhanh lẹ của Ðức và Nhật Bản. Khi chúng ta đã quyết định phục sinh nước Tàu đặt trên khuôn mẫu của nước Ðức, chúng ta không được lập lại những lỗi lầm họ đã mắc phải.
Ðặc biệt, sau đây là những nguyên nhân cơ bản khiến họ bị thất trận: Trước hết, họ đã có quá nhiều kẻ thù cùng một lúc, trong khi đó họ đã lại không tuân thủ nguyên tắc loại bỏ những kẻ thù cùng một lúc; kế đến, họ đã quá hăng tiết, thiếu kiên nhẫn và sự kiên trì cần thiết để đạt những thành qủa lớn lao; thứ ba, khi tới lúc cần tàn ác thì họ lại trở thành quá mềm yếu. Vì vậy tạo ra những khó khăn rắc rối mà sau này tái xuất hiện cho họ.
Chúng ta hãy giả thiết là vào lúc đó Ðức và Nhật đã có thể giữ cho Hoa Kỳ trung lập và đã đánh một cuộc chiến kéo dài từng bước một trên mặt trận ở Liên Xô. Nếu họ đã thi hành kế sách này, đã kéo dài được thời gian để tiến triển việc nghiên cứu, ngay cả thành công trong việc đạt được kỹ thuật vũ khí nguyên tử và hỏa tiển, và rồi dùng chúng để bất ngờ phóng ra những cuộc tấn công chống lại Hoa Kỳ và Liên Xô, thì Hoa Kỳ và Liên Xô sẽ không thể tự bảo vệ mình được và sẽ phải đầu hàng. Ðặc biệt Nước Nhật nhỏ bé, đã mắc một sai lầm quá cỡ khi phóng ra cuộc tấn công vụng trộm vào Trân Châu Cảng. Cuộc tấn công này đã không đánh được những phần quan trọng của Hoa Kỳ. Thay vì vậy, nó kéo Hoa Kỳ vào cuộc chiến, vào hàng ngũ những kẻ đào mồ chôn Ðức Quốc Xã và Nhật.
[CENTER]https://i.ytimg.com/vi/2wbpYyUMjXs/maxresdefault.jpg (https://i.ytimg.com/vi/2wbpYyUMjXs/maxresdefault.jpg)
Dĩ nhiên, nếu họ đã không tự gây ra ba lỗi lầm này và chiến thắng cuộc chiến, lịch sử đã được viết theo một cách khác. Nếu là như vậy, nước Tàu sẽ không ở trong tay chúng ta. Nhật Bản có lẽ đã di chuyển thủ đô của họ tới nước Tàu và cai trị khắp nước Tàu. Sau đó, nước Tàu và khắp Á Châu dưới sự cai trị của của Nhật sẽ thực thi đầy đủ sự khôn ngoan của Phương Ðông, sẽ chiếm Phương Tây đang cai trị bởi Ðức và sẽ thống nhất toàn thế giới. Dĩ nhiên, giả thiết này không có thực. Thôi không lạc đề thêm nữa.
Như thế, lý do cơ bản cho những sự thất trận của Ðức và Nhật là do lịch sử đã không đặt để họ là những “chúa tể của trái đất ”, xét cho cùng ra, vì họ là như vậy, họ không phải là chủng tộc siêu đẳng nhất.
Bề ngoài, khi so sánh, nước Tàu ngày nay có sự tương đồng đáng kinh sợ như là Ðức xưa kia. Cả hai đều coi mình là những chủng tộc siêu đẳng nhất; cả hai có một lịch sử bị bóc lột bởi những thế lực ngoại quốc, vì vậy muốn báo thù; cả hai có truyền thống tôn thờ giới lãnh đạo của mình; cả hai cảm thấy là họ thiếu trầm trọng không gian sinh sống; cả hai giơ cao hai ngọn cờ chủ nghĩa dân tộc và xã hội và tự nhận mình như là “xã hội chủ nghĩa có tinh thần dân tộc”; cả hai tôn thờ “một nước, một đảng, một lãnh tụ, và một học thuyết”.
Tuy nhiên, nếu chúng ta thực sự làm một sự so sánh giữa Ðức và Tàu, thì như đồng chí Giang Trạch Dân nhận xét, Ðức chỉ là “những đứa trẻ con” – quá tầm thường để được so sánh. Dân số của Ðức lớn bao nhiêu ? Lãnh thổ Ðức to lớn ra sao ? Và lịch sử của Ðức dài được bao lâu ? Chúng ta đã loại bỏ tám triệu quân Quốc Dân Ðảng chỉ trong vòng 3 năm. Bao nhiêu quân thù mà người Ðức đã giết ? Họ nắm quyền lực chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nhiều hơn 12 năm một chút trước khi họ tan biến, trong khi chúng ta vẫn tràn đầy năng lực sau khi cai trị hơn 80 năm. Dĩ nhiên lý thuyết của chúng ta về sự chuyển dịch trung tâm văn minh thế giới thâm sâu hơn lý thuyết “các chúa tể trái đất” của Hitler. Nền văn minh của chúng ta thâm sâu và rộng lớn đã xác định rõ ràng chúng ta khôn ngoan hơn họ nhiều.
Người Tàu của chúng ta khôn ngoan hơn người Ðức bởi vì, một cách cơ bản, chủng tộc chúng ta siêu việt hơn chủng tộc của họ. Thành ra, chúng ta có một lịch sử lâu dài hơn, nhiều người hơn, diện tích đất đai lớn hơn. Trên nền tảng này, tổ tiên chúng ta đã để lại cho chúng ta hai di sản chính yếu, đó là thuyết vô thần và sự thống nhất lớn lao. Chính Khổng Tử, người khai sáng văn hóa nước Tàu chúng ta, người cho chúng ta những di sản kế thừa này.
Hai di sản này xác định rằng chúng ta có một khả năng mạnh mẽ hơn để sinh tồn so với Phương Tây. Ðó là lý do tại sao chủng tộc Tàu đã có thể thịnh vượng lâu dài. Cho dù thiên tai khốc liệt do thiên nhiên, do nhân tạo và những tai ương của đất nước ra sao, số mạng của chúng ta là “không bị đè bởi trời, chôn bởi đất”. Ðây là lợi thế của chúng ta.
Hãy lấy việc ứng phó với chiến tranh là một thí dụ. Lý do mà Hoa Kỳ tồn tại tới ngày hôm nay là do Hoa Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy chiến tranh trên nội địa nước mình. Một khi các kẻ thù của Hoa Kỳ nhắm vào nội địa Hoa Kỳ, trước khi quốc hội Hoa Kỳ làm xong cuộc tranh luận và giao quyền cho tổng thống khai chiến, thì kẻ thù của Hoa Kỳ đã tiến tới thủ đô Washington rồi. Nhưng đối với chúng ta, chúng ta không phí phạm thời gian vào những trò trẻ con này. Ðồng chí Ðặng Tiểu Bình đã từng nói “bộ phận lãnh đạo của đảng lập tức ra những quyết định. Một khi quyết định đã được đưa ra, nó lập tức được thi hành. Không có phí phạm thời gian vào những việc vụn vặt như tại các nước tư bản. Ðây là lợi thế của chúng ta”. Chế độ trung ương tập quyền dân chủ được xây dựng trên truyền thống thống nhất vĩ đại. Mặc dù Ðức Quốc Xã cũng đã nhấn mạnh vào chế độ trung ương tập quyền ở tầng cao cấp, họ chỉ tập trung vào quyền lực của những người điều hành đất nước, nhưng bỏ quên sự lãnh đạo tập thể của nhóm trung ương. Ðó là lý do tại sao Hitler bị phản bội bởi nhiều người vào lúc cuối đời của ông ta, tạo ra sự suy yếu cơ bản khiến Ðức Quốc Xã mất khả năng chiến đấu.
Cái làm chúng ta khác với Ðức là chúng ta hoàn toàn vô thần, trong khi Ðức chính yếu là một nước Công Giáo và Tin Lành. Hitler chỉ là nửa vô thần. Mặc dù Hitler cũng tin tưởng rằng những công dân bình thường có sự thông minh thấp, vì vậy những nhà lãnh đạo phải làm những quyết định, và mặc dầu dân Ðức tôn thờ Hitler lúc đó, nhưng dân Ðức đã không có truyền thống tôn thờ những nhà hiền nhân trên một căn bản rộng rãi. Xã hội Tàu chúng ta luôn luôn tôn thờ các nhà hiền triết là bởi vì chúng ta không tôn thờ bất cứ thần linh nào. Một khi tôn thờ một thần linh, bạn không thể đồng thời tôn thờ một cá nhân, trừ khi bạn công nhận cá nhân đó như là người đại diện cho vị thần kia, giống như những nước ở Trung Ðông đang làm. Mặt khác, một khi bạn công nhận một cá nhân như là hiền nhân, dĩ nhiên bạn sẽ muốn ông ta là lãnh tụ của bạn, thay vì bạn giám sát và chọn lựa ông ta làm lãnh tụ. Ðây là nền tảng của thể chế trung ương tập quyền dân chủ của chúng ta.
Tóm lại, chỉ có nước Tàu, chứ không phải nước Ðức là lực lượng đáng tin tưởng trong công cuộc chống lại hệ thống dân chủ đặt nền tảng trên sinh hoạt nghị trường. Sự độc tài của Hitler ở Ðức có lẽ không gì ngoài sai lầm thoáng qua của lịch sử.
Có lẽ bây giờ bạn đã hiểu tại sao chúng ta đã vừa quyết định quảng bá thêm cho chủ nghĩa vô thần. Nếu chúng ta để cho thần học Phương Tây vào nước Tàu và làm tâm hồn chúng ta trống vắng, nếu chúng ta để tất cả người Tàu lắng nghe lời Chúa và theo Chúa thì ai sẽ vâng phục, lắng nghe chúng ta và theo chúng ta ? Nếu những dân bình thường không tin đồng chí Hồ Cẩm Ðào là một người lãnh đạo có khả năng, rồi thách thức quyền lực của đồng chí ấy và muốn giám sát đồng chí, nếu các tín đồ tôn giáo trong xã hội chúng ta đặt câu hỏi tại sao chúng ta là Thượng Ðế lãnh đạo trong các nhà thờ, thì thử hỏi đảng chúng ta có thể tiếp tục lãnh đạo nước Tàu được không ?
Giấc mộng của nước Ðức là trở thành “chúa tể của trái đất” đã bị thất bại, bởi vì trên hết, lịch sử đã không trao tặng sứ mạng vĩ đại này cho họ. Nhưng ba bài học kinh nghiệm của nước Ðức là những thứ chúng ta phải ghi nhớ trong khi chúng ta hoàn tất sứ mạng lịch sử của chúng ta và phục sinh nòi giống chúng ta. Ba bài học đó là: Giữ chặt khoảng không gian sinh sống của đất nước, giữ chặt sự kiểm soát của đảng trên toàn đất nước, và giữ chặt đường lối tổng quát nhắm vào việc trở thành “người chúa tể của trái đất ”.
Kế, tôi muốn trình bày ba vấn đề này.
Vấn đề thứ nhất là khoảng không gian sinh sống. Ðây là sự tập trung to lớn nhất của công cuộc phục sinh nòi giống Tàu. Trong bài diễn văn mới đây của tôi, tôi đã nói rằng cuộc chiến đấu về những tài nguyên sinh sống cơ bản (bao gồm cả đất đai và đại dương) là nguyên nhân chính yếu lớn lao gây ra các cuộc chiến tranh trong lịch sử. Ðiều này có thể thay đổi trong thời đại tin học, nhưng không thay đổi một cách cơ bản. Nguồn tài nguyên tính theo mỗi đầu người của chúng ta kém hơn nhiều so với nước Ðức thời Quốc Xã. Thêm nữa, sự phát triển kinh tế trong hơn 20 năm vừa qua đã có một tác động tiêu cực, và khí hậu đang thay đổi mau chóng theo hướng tệ hại. Nguồn tài nguyên của chúng ta chỉ cung cấp được trong ngắn hạn. Môi sinh bị ô nhiễm tệ hại, đặc biệt là đất đai, nước và không khí. Chúng ta không chỉ có khả năng chống đỡ mà còn có thể phát triển giống nòi, nhưng cho dù giống nòi ta vẫn sinh tồn thì nó vẫn bị đe dọa nghiêm trọng, tới một mức độ còn lớn lao hơn dân Ðức hồi đó.
Bất cứ ai đã từng ở các nước Tây Phương đều biết là khoảng không gian sinh sống của họ tốt đẹp hơn của chúng ta. Họ có những cánh rừng dọc theo các xa lộ, trong khi chúng ta hầu như không có bất cứ cây cối nào dọc các con đường. Bầu trời của họ thường xanh với những đám mây trắng, trong khi bầu trời chúng ta bị bao phủ với một lớp bụi đen mù mịt.
Nước uống từ vòi của họ sạch sẽ đủ để uống, trong khi ngay cả nước dưới lòng đất của chúng ta cũng bị ô nhiễm đến độ ta không dùng chúng được nếu không được lọc sạch. Họ có ít người hơn trên đường phố, và hai hay ba người có thể cư ngụ một căn dân cư nhỏ; trái lại, đường xá chúng ta luôn luôn lúc nhúc người, và dăm bảy người chia nhau một căn phòng.
Cách đây nhiều năm, có một quyển sách mang tựa đề Họa Da Vàng, trong đó tác giả nói rằng vì chúng ta chạy theo lối tiêu thụ của người Hoa Kỳ, nguồn tài nguyên có giới hạn của chúng ta không còn có thể chống đỡ được dân số và xã hội ta bị sụp đổ, một khi chúng ta đạt tới dân số 1 tỷ 300 triệu. Bây giờ dân số chúng ta đã vượt qua con số giới hạn này, và chúng ta đang lệ thuộc vào nhập cảng để chống đỡ cho sự tiêu thụ của đất nước. Không phải chúng ta không quan tâm tới vấn đề này. Bộ Tài nguyên Ðất đai đã chú trọng tới chuyện này.
Nhưng danh từ “khoảng không gian sinh sống” quá liên hệ gần gũi với Ðức Quốc Xã. Lý do chúng ta không muốn thảo luận chuyện này quá công khai vì chúng ta muốn tránh không bị Tây Phương xem chúng ta giống như Ðức Quốc Xã, vì điều này có thể củng cố thêm quan điểm xem nước Tàu như là một sự đe dọa. Vì vậy, khi nhấn mạnh lý thuyết mới của đồng chí Hà Tân “Nhân quyền chính là những quyền sinh sống”, chúng ta chỉ nói về “sinh sống”, nhưng không nói về “khoảng không gian” để tránh dùng từ “khoảng không gian sinh sống”. Từ cái nhìn bao quát của lịch sử, lý do mà nước Tàu bị đối diện với vấn đề của không gian sinh sống là vì các nước Tây Phương đã phát triển vượt hơn các nước Ðông Phương. Các nước Tây Phương đã thiết lập các thuộc địa khắp thế giới, thành ra họ một lợi thế về vấn đề không gian sinh sống. Ðể giải quyết chuyện khó khăn này, chúng ta phải dẫn dắt người Tàu chúng ta khỏi nước Tàu để họ có thể phát triển bên ngoài nước Tàu.
Vấn đề thứ hai là sự tập trung của chúng ta vào khả năng lãnh đạo của đảng. Chúng ta thực hiện chuyện này tốt hơn đảng Ðức Quốc Xã. Mặc dù Ðức Quốc Xã trải dài quyền lực tới mọi ngõ ngách của chính quyền nước Ðức, họ đã không chú trọng vào vai trò lãnh đạo tuyệt đối của họ như chúng ta chú trọng. Họ không coi vấn đề điều hành quyền lực của đảng là ưu tiên số một, trong khi chúng ta lại có. Khi đồng chí Mao Trạch Ðông tóm tắt “ba bửu bối” thắng lợi của đảng ta trong việc chinh phục đất nước, đồng chí ấy đã coi “bửu bối” quan trọng nhất là việc phát triển đảng Cộng sản Tàu và làm vững mạnh vai trò lãnh đạo của đảng.
Chúng ta phải tập trung vào hai điểm để củng cố vai trò lãnh đạo và cải tiến khả năng lãnh đạo của chúng ta.
BBT-BCT : Bài diễn văn dưới đây cùa ông Trì Hạo Điền, Bộ trưởng Quốc phòng kiêm Phó chủ tịch Ủy ban Quân ủy Trung ương đảng CS Tàu được biết đã phổ biến vào ngày 17 tháng 12 năm 2007, công khai nói lên mưu đồ của Trung Cọng xâm chiếm lãnh thổ Hoa Kỳ và Úc Châu bằng vũ khí sinh học… Nhưng xem ra các nước trên thế giới tự do nói chung, và nước Mỹ nói riêng đã ngây thơ nghĩ rằng mình có tiềm lực chiến tranh lớn nên vẫn làm ngơ chẳng thèm để ý đến mối hiểm họa này…, và cho mãi đến nay, khi hiểm họa đã thực sự đến và nếm được mùi vị chết chóc của chiến tranh vi khuẩn Tàu Cọng đến độ gần gục ngã thì họ mới mở mắt để nhìn thấy thực tế là cái chết do Tàu Cọng mang đến đã và đang nằm ngay trên giường ngủ của họ và quanh họ, và về mặt tư tưởng thì Tàu Cọng cũng đã khống chế linh hồn của đa số dân Mỹ khiến họ trở nên phản quốc với tham vọng bán nước cầu vinh, và Joe Biden với đảng Đảng Dân Chủ là bọn tay sai điển hình của Tàu Cọng.
Bài diễn văn này đã từng được đăng tại trên Ba Cây Trúc cách đây 3 năm nhưng hồi đó chưa ai cảm thấy nội dung của nó là quan trọng. Bây giờ hãy đọc lại để thấm thía biết rằng Trung Cọng quá thâm độc, chúng nó chỉ muốn giết người để xâm chiếm đất đai và đoạt của cải của toàn thế giới.
Xâm Lăng Hoa Kỳ bằng vũ khí sinh học
Diễn văn của Trì Hạo Điền, Bộ trưởng Quốc phòng kiêm Phó chủ tịch Ủy ban Quân ủy Trung ương đảng CSTàu
LGT: Sau đây là một bản dịch của bài diễn văn được tin là của Trì Hạo Ðiền, Bộ trưởng Quốc phòng và Phó chủ tịch Ủy ban Quân Ủy Trung Ương. Ta không thể phối kiểm cách độc lập xem ai thiệt sự là tác giả của bài diễn văn này. Bài này đáng để đọc vì người ta tin rằng nó trình bày chiến lược của đảng Cộng sản Tàu trong việc phát triển nước Tàu. Bài này biện minh những lý lẽ cần thiết cho Tàu dùng cuộc chiến tranh sinh học để tiêu diệt dân Hoa Kỳ và chuẩn bị cho Tàu chiếm nhiều thuộc điạ rộng lớn trong tương lai. “Chiến Tranh Không Xa Chúng Ta Và Là Bà Mụ Của Thế Kỷ Người Tàu” được đăng trên mạng điện
tử www.peacehall.com (http://www.peacehall.com/) và được đăng trên mạng điện tử www.boxun.com (http://www.boxun.com/) ngày 23 tháng 4 năm 2005. Bài diễn văn này và một bài diễn văn liên hệ, “Cuộc Chiến Ðang Gần Chúng Ta” đã được phân tích trong tờ Epoch Times với bài nguyên bản “Trò Chơi Ðến Cùng Của Ðảng Cộng Sản Tàu: Chiến Tranh Nguyên Tử Và Sinh Hóa”.
***
"Chiến Tranh Không Xa Chúng Ta Và Là Bà Mụ Của Thế Kỷ Người Tàu"Cán bộ lãnh đạo Cộng sản Tàu biện minh những lý lẽ cần thiết để hủy diệt dân Mỹ.
* Trì Hạo Ðiền
http://3.bp.blogspot.com/_EcqNNOOaVLE/Sue4q8YquBI/AAAAAAAAAUc/0YNK9ClVMAg/s400/Tau+map+2.jpg (http://3.bp.blogspot.com/_EcqNNOOaVLE/Sue4q8YquBI/AAAAAAAAAUc/0YNK9ClVMAg/s400/Tau+map+2.jpg)
Các đồng chí,
Ngày hôm nay tôi rất là phấn khởi, bởi vì cuộc thăm dò ý kiến rộng lớn trên mạng điện tử Sina.com đã được thực hiện, cho thấy là thế hệ kế tiếp của chúng ta đầy hứa hẹn và chính nghĩa của đảng chúng ta sẽ được tiếp tục tiến hành. Trong việc trả lời cho câu hỏi “Chúng ta sẽ bắn vào những phụ nữ, trẻ em và tù nhân chiến tranh”, hơn 80% người trả lời rất tích cực, vượt quá những sự kỳ vọng của chúng ta (1).
Hôm nay tôi muốn tập trung vào lý do tại sao chúng ta yêu cầu Sina.com mở cuộc thăm dò ý kiến trên mạng điện tử này trong dân chúng ta. Bài nói chuyện hôm nay của tôi là phần tiếp nối của bài phát biểu kỳ trước của tôi (2), lúc đó tôi bắt đầu bằng một sự thảo luận về vấn đề “ba hòn đảo” (3), nhắc lại rằng 20 năm của khúc nhạc bình dị “hoà bình và phát triển” đã tới hồi chấm dứt, và kết luận rằng hiện đại hóa dưới sự yểm trợ của quân sự là chọn lựa duy nhất của nước Tàu trong bước kế tiếp. Tôi cũng nhắc nhở rằng chúng ta có quyền lợi sinh tử tại hải ngoại. Hôm nay, tôi sẽ nói chi tiết hơn vào hai vấn đề này.
Vấn đề trọng tâm của cuộc thăm dò ý kiến này là xem coi một người nào đó có nên bắn vào những phụ nữ, trẻ em và tù nhân chiến tranh, nhưng ý nghĩa thực sự của nó vượt qua cả nội dung của câu hỏi. Bề ngoài, chủ đích của chúng ta chính là đoán thử xem người Tàu có thái độ gì đối với chiến tranh: Nếu các người lính tương lai này không ngần ngại bắn giết ngay cả những người thường dân, thì theo lẽ tự nhiên, họ sẽ sẵn sàng gấp đôi và tàn ác gấp đôi khi giết những binh sĩ địch. Vì vậy, sự trả lời cho câu hỏi thăm dò ý kiến có thể phản ánh thái độ tổng quát của dân chúng về chiến tranh.
Tuy vậy, thực ra đây không phải là ý định chân thực của chúng ta. Mục đích của bộ Chính Trị Trung Ương Ðảng trong việc thực hiện cuộc thăm dò ý kiến này là để tìm hiểu những suy nghĩ của dân chúng. Chúng ta đã muốn biết: Nếu công cuộc phát triển toàn cầu của nước Tàu sẽ cần thiết tạo ra những cái chết hàng loạt trong những nước thù địch thì dân chúng ta có yểm trợ tình huống này hay không ? Dân chúng sẽ ủng hộ hay chống đối lại việc này ?
Như mọi người đều biết, tư tưởng chính yếu của đồng chí Ðặng Tiểu Bình (4) là “Phát triển là sự thật hiển nhiên”. Và đồng chí Hồ Cẩm Ðào (5) cũng đã chỉ ra bằng cách lập đi lập lại và đồng tình rằng “sự phát triển là ưu tiên hàng đầu của chúng ta” mà không được lãng quên ngay trong một lúc. Nhưng có nhiều đồng chí có khuynh hướng hiểu chữ “phát triển” trong nghĩa hạn hẹp của nó, cho là nó chỉ giới hạn trong vấn đề phát triển nội địa. Quả thực là “việc phát triển” của chúng ta nói tới sự phục hưng mạnh mẽ của nước Tàu, mà dĩ nhiên không giới hạn trong vùng đất chúng ta đang có nhưng còn bao gồm cả toàn thế giới nữa.
Tại sao chúng ta lại làm như vậy ?
Cả hai đồng chí Lưu Hứa Quỳnh (6), một người là lãnh đạo của thế hệ già trong đảng chúng ta và đồng chí Hà Tân (7), một chiến lược gia trẻ tuổi trong đảng, đã nhấn mạnh lý thuyết về sự dịch chuyển của trung tâm văn minh thế giới. Khẩu hiệu của chúng ta “phục sinh nước Tàu” dựa trên cách suy nghĩ căn bản của ý tưởng này. Các bạn có thể nhìn vào các báo chí và tạp chí xuất bản trong những năm vừa qua hay vô mạng điện tử để nghiên cứu hầu tìm ra ai là người đầu tiên đưa ra khẩu hiệu phục sinh đất nước. Ðó chính là đồng chí Hà Tân. Các bạn có biết ai là Hà Tân không ? Ông ta có thể trông hung hăng và thô lỗ khi ông ta nói chuyện trước công chúng, với hai tay áo và ống quấn xắn lên, nhưng viễn kiến lịch sử của ông ta là cả một kho tàng mà đảng chúng ta nên nuôi nấng, ấp ủ.
Trong việc thảo luận đề tài này, chúng ta hãy đi từ khởi đầu.
Như mọi người đều biết, theo những quan điểm được tuyên truyền bởi những học giả phương Tây, thì toàn thể nhân loại bắt nguồn từ một bà mẹ ở Phi Châu. Vì vậy, không có chủng tộc nào có thể tự nhận là chủng tộc thượng đẳng. Tuy nhiên, theo sự nghiên cứu thực hiện bởi hầu hết các học giả Tàu, thì người Tàu khác những chủng tộc khác trên trái đất. Chúng ta không bắt nguồn ở Phi Châu. Thay vào đó, chúng ta bắt nguồn cách độc lập ở nước Tàu. Người Bắc Kinh tại Chu Khẩu Ðiếm mà chúng ta thân thuộc, tiêu biểu cho một gia đoạn tiến hóa của tổ tiên chúng ta. “Chương trình tìm kiếm những nguồn gốc của nền văn minh Tàu” hiện đang thực hiện trong nước chúng ta nhắm vào cuộc nghiên cứu bao hàm toàn diện và có hệ thống hơn, về nguồn gốc, tiến trình và sự phát triển của nền văn minh cổ đại Tàu. Chúng ta thường nói, “nền văn minh Tàu đã có một lịch sử năm ngàn năm”. Nhưng bây giờ, nhiều nhà chuyên môn tham dự trong cuộc nghiên cứu trong nhiều lãnh vực bao gồm khảo cổ học, văn hóa các dân tộc, và văn hóa khu vực đã đi tới sự đồng thuận là những khám phá mới như di chỉ văn hóa Hồng Sơn ở Ðông Bắc, văn hóa Liangzhu ở tỉnh Triết Giang, những tàn tích Kim Sa Giang ở tỉnh Tứ Xuyên, và điạ điểm văn hóa của hoàng đế Yongzhou Shun ở tỉnh Hồ Nam tất cả là bằng chứng đầy thuyết phục của sự tồn tại nền văn minh ban đầu của nước Tàu, và họ chứng minh rằng riêng chỉ lịch sử nông nghiệp trồng lúa của nước Tàu có thể truy nguồn xa từ 8,000 tới 10,000 năm. Cái này phản bác lại ý tưởng của “năm ngàn năm văn minh của người Tàu” Vì vậy, chúng ta có thể quả quyết rằng chúng ta là sản phẩm của những cội rễ có văn hóa hơn một triệu năm, văn minh và tiến bộ hơn mười ngàn năm, một quốc gia cổ đại gồm năm ngàn năm, và là một thực thể người Tàu riêng biệt gồm hai ngàn năm. Ðây là nước Tàu mà tự gọi mình “con cháu của Yan và Huang”, nước Tàu mà chúng ta hãnh diện. Hitler của nước Ðức đã từng có lần khoác lác rằng chủng tộc Ðức là chủng tộc siêu đẳng trên trái đất, nhưng sự thực đất nước của chúng ta còn siêu đẳng hơn Ðức.
Trong suốt chiều dài lịch sử của chúng ta, dân chúng ta đã dàn trải qua suốt tới Châu Mỹ và những vùng dọc theo vành đai Thái Bình Dương, và họ trở thành người Da Ðỏ tại Mỹ Châu và những nhóm chủng tộc Ðông Á ở Nam Thái Bình Dương.
Tất cả chúng ta biết điều đó dựa vào những bằng chứng về sự siêu việt của nước chúng ta, trong thời thịnh đạt, lớn mạnh của nhà Ðường nền văn minh của chúng ta nhất thế giới. Chúng ta đã là trung tâm văn minh của thế giới, và không có nền văn minh khác trên thế giới có thể so sánh với nền văn minh của chúng ta. Sau này, bởi vì sự tự mãn của chúng ta, vì đầu óc hạn hẹp, và tự đóng cửa của nước ta, chúng ta đã bị vượt qua bởi nền văn minh Tây Phương, và trung tâm của thế giới đã bị dịch chuyển sang phía Tây.
Trong việc xem xét lại lịch sử, có thể có người hỏi: Trung tâm văn minh của thế giới sẽ dịch chuyển trở lại nước Tàu chăng ?
Ðồng chí Hà Tân đưa câu hỏi này vào trong bản báo cáo của ông ta gửi tới Ủy Ban Trung Ương năm 1988: Nếu sự kiện là trung tâm lãnh đạo của thế giới đã nằm ở Âu Châu vào thế kỷ thứ 18, và sau này dịch chuyển tới Hoà Kỳ trong giữa thế kỷ 20, rồi thì trong thế kỷ 21 này, trung tâm lãnh đạo của thế giới sẽ dịch chuyển tới phía Ðông của hành tinh chúng ta. Và, “phía Ðông ” dĩ nhiên chính là ám chỉ tới nước Tàu.
Quả thực, đồng chí Lưu Hứa Quỳnh đã đưa ra những quan điểm tương tự trong đầu thập niên 1980. Dựa trên một sự phân tích lịch sử, ông ta đã chỉ ra là trung tâm của văn minh thế giới đang dịch chuyển. Nó đã dịch chuyển từ Phương Ðông tới Tây Âu và sau này là tới Hoa Kỳ; bây giờ nó đang dịch chuyển trở lại tới Phương Ðông. Vì vậy, nếu chúng ta nói tới thế kỷ 19 là thế kỷ của nước Anh, và thế kỷ 20 là thế kỷ của Hoa Kỳ, thì thế kỷ 21 sẽ là thế kỷ của nước Tàu.
Thông hiểu tận tình định luật lịch sử này và để chuẩn bị chào đón sự xuất hiện của thế kỷ của nước Tàu chính là sứ mạng lịch sử của đảng chúng ta. Như mọi người chúng ta biết, vào cuối thế kỷ vừa qua, chúng ta đã xây dựng bàn thờ cho thế kỷ của nước Tàu ở Bắc Kinh. Vào ngay lúc tân thiên niên kỷ đang đến, bộ phận lãnh đạo tập thể của Ủy Ban Trung Ương Ðảng đã tập hợp ở đó để có một cuộc hội họp lớn, giương cao những ngọn đuốc của Chu Khẩu Ðiếm, để tự mình tuyên thệ chuẩn bị chào đón sự khởi đầu của thế kỷ nước Tàu. Chúng ta đang làm việc này để tuân theo định luật của lịch sử và khơi mào cho sự thực thi thế kỷ của nước Tàu như là mục đích của những nỗ lực của đảng ta.
Sau đó, trong báo cáo chính trị của Quốc Hội Toàn Quốc lần thứ 16 của đảng, chúng ta đã xác minh rằng sự phục sinh đất nước là đối tượng lớn lao của chúng ta và chỉ ra rõ ràng trong hiến pháp mới của đảng ta rằng đảng chúng ta là người tiền phong của nhân dân Tàu. Tất cả những bước này đã đánh dấu một sự phát triển chính yếu trong chủ nghĩa Mác-Xít. phản ảnh sự can đảm và khôn ngoan của đảng ta. Như tất cả chúng ta biết, Mác và những người theo Mác đã không bao giờ giao cho bất cứ đảng cộng sản nào làm một người tiền phong của một lớp người nào đó; Mác cũng không nói rằng sự phục sinh đất nước có thể dùng như là một khẩu hiệu của một đảng cộng sản. Ngay đến đồng chí Mao Trạch Ðông, một người anh hùng quốc gia đầy can đảm, cũng chỉ giơ cao ngọn cờ “cuộc cách mạng vô sản toàn cầu”, ngay cả đồng chí ấy đã không có can đảm để cho quảng bá công khai mạnh mẽ nhất khẩu hiệu phục sinh đất nước.
Chúng ta phải chào đón sự xuất hiện của thế kỷ nước Tàu bằng cách giơ cao ngọn cờ phục sinh đất nước. Chúng ta phải chiến đấu cho việc phục sinh của thế kỷ nước Tàu ra sao ? Chúng ta phải mượn những kinh nghiệm quý báu trong lịch sử nhân loại bằng cách lợi dụng những thành quả nổi bật của văn minh nhân loại và rút ra những bài học từ những cái đã xảy ra cho những nhóm dân tộc khác.
Những bài học này bao gồm sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản ở cựu Liên Xô và Ðông Âu, cũng như sự thất trận của Ðức và Nhật Bản trong quá khứ. Mới đây đã có nhiều sự thảo luận về những bài học của sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản ở cựu Liên Xô và các nước Ðông Âu, vì vậy, tôi sẽ không nhắc chúng ở đây. Hôm nay, tôi muốn nói về những bài học của Ðức và Nhật Bản.
Như tất cả chúng ta biết, Ðức Quốc Xã cũng đã đặt nhiều quan tâm tới chuyện giáo dục dân chúng, đặc biệt là thế hệ trẻ. Ðảng Quốc Xã và chính quyền đã tổ chức và thiết lập nhiều cơ quan giáo dục và tuyên truyền như “Nha Hướng Dẫn Tuyên Truyền Quốc Gia”, “Bộ Tuyên Truyền và Giáo Dục Quốc Gia”, “Nha Giám Sát về Giáo Dục và Nghiên Cứu Quan Ðiểm Thế Giới”, và “Văn Phòng Thông Tin”, tất cả nhắm vào việc thẩm thấu vô đầu óc dân chúng, từ tiểu học tới đại học ý tưởng rằng dân tộc Ðức là những người siêu đẳng, và thuyết phục dân chúng rằng sứ mạng lịch sử của dòng giống Arian là sẽ trở thành “những chúa tể của trái đất ”, rằng “cai trị khắp thế giới ”. Lúc đó, người Ðức đã đoàn kết nhiều hơn chúng ta ngày nay.
Tuy nhiên, người Ðức đã bị đánh bại cách vô cùng nhục nhã, cùng với đồng minh của nó là Nhật Bản. Tại sao ? Chúng ta đã đi tới vài kết luận tại những buổi hội thảo của Bộ Chính Trị, trong đó chúng ta đã tìm kiếm những định luật điều khiển những sự thăng trầm của những nước hùng cường, và cố gắng phân tích sự phát triển nhanh lẹ của Ðức và Nhật Bản. Khi chúng ta đã quyết định phục sinh nước Tàu đặt trên khuôn mẫu của nước Ðức, chúng ta không được lập lại những lỗi lầm họ đã mắc phải.
Ðặc biệt, sau đây là những nguyên nhân cơ bản khiến họ bị thất trận: Trước hết, họ đã có quá nhiều kẻ thù cùng một lúc, trong khi đó họ đã lại không tuân thủ nguyên tắc loại bỏ những kẻ thù cùng một lúc; kế đến, họ đã quá hăng tiết, thiếu kiên nhẫn và sự kiên trì cần thiết để đạt những thành qủa lớn lao; thứ ba, khi tới lúc cần tàn ác thì họ lại trở thành quá mềm yếu. Vì vậy tạo ra những khó khăn rắc rối mà sau này tái xuất hiện cho họ.
Chúng ta hãy giả thiết là vào lúc đó Ðức và Nhật đã có thể giữ cho Hoa Kỳ trung lập và đã đánh một cuộc chiến kéo dài từng bước một trên mặt trận ở Liên Xô. Nếu họ đã thi hành kế sách này, đã kéo dài được thời gian để tiến triển việc nghiên cứu, ngay cả thành công trong việc đạt được kỹ thuật vũ khí nguyên tử và hỏa tiển, và rồi dùng chúng để bất ngờ phóng ra những cuộc tấn công chống lại Hoa Kỳ và Liên Xô, thì Hoa Kỳ và Liên Xô sẽ không thể tự bảo vệ mình được và sẽ phải đầu hàng. Ðặc biệt Nước Nhật nhỏ bé, đã mắc một sai lầm quá cỡ khi phóng ra cuộc tấn công vụng trộm vào Trân Châu Cảng. Cuộc tấn công này đã không đánh được những phần quan trọng của Hoa Kỳ. Thay vì vậy, nó kéo Hoa Kỳ vào cuộc chiến, vào hàng ngũ những kẻ đào mồ chôn Ðức Quốc Xã và Nhật.
[CENTER]https://i.ytimg.com/vi/2wbpYyUMjXs/maxresdefault.jpg (https://i.ytimg.com/vi/2wbpYyUMjXs/maxresdefault.jpg)
Dĩ nhiên, nếu họ đã không tự gây ra ba lỗi lầm này và chiến thắng cuộc chiến, lịch sử đã được viết theo một cách khác. Nếu là như vậy, nước Tàu sẽ không ở trong tay chúng ta. Nhật Bản có lẽ đã di chuyển thủ đô của họ tới nước Tàu và cai trị khắp nước Tàu. Sau đó, nước Tàu và khắp Á Châu dưới sự cai trị của của Nhật sẽ thực thi đầy đủ sự khôn ngoan của Phương Ðông, sẽ chiếm Phương Tây đang cai trị bởi Ðức và sẽ thống nhất toàn thế giới. Dĩ nhiên, giả thiết này không có thực. Thôi không lạc đề thêm nữa.
Như thế, lý do cơ bản cho những sự thất trận của Ðức và Nhật là do lịch sử đã không đặt để họ là những “chúa tể của trái đất ”, xét cho cùng ra, vì họ là như vậy, họ không phải là chủng tộc siêu đẳng nhất.
Bề ngoài, khi so sánh, nước Tàu ngày nay có sự tương đồng đáng kinh sợ như là Ðức xưa kia. Cả hai đều coi mình là những chủng tộc siêu đẳng nhất; cả hai có một lịch sử bị bóc lột bởi những thế lực ngoại quốc, vì vậy muốn báo thù; cả hai có truyền thống tôn thờ giới lãnh đạo của mình; cả hai cảm thấy là họ thiếu trầm trọng không gian sinh sống; cả hai giơ cao hai ngọn cờ chủ nghĩa dân tộc và xã hội và tự nhận mình như là “xã hội chủ nghĩa có tinh thần dân tộc”; cả hai tôn thờ “một nước, một đảng, một lãnh tụ, và một học thuyết”.
Tuy nhiên, nếu chúng ta thực sự làm một sự so sánh giữa Ðức và Tàu, thì như đồng chí Giang Trạch Dân nhận xét, Ðức chỉ là “những đứa trẻ con” – quá tầm thường để được so sánh. Dân số của Ðức lớn bao nhiêu ? Lãnh thổ Ðức to lớn ra sao ? Và lịch sử của Ðức dài được bao lâu ? Chúng ta đã loại bỏ tám triệu quân Quốc Dân Ðảng chỉ trong vòng 3 năm. Bao nhiêu quân thù mà người Ðức đã giết ? Họ nắm quyền lực chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nhiều hơn 12 năm một chút trước khi họ tan biến, trong khi chúng ta vẫn tràn đầy năng lực sau khi cai trị hơn 80 năm. Dĩ nhiên lý thuyết của chúng ta về sự chuyển dịch trung tâm văn minh thế giới thâm sâu hơn lý thuyết “các chúa tể trái đất” của Hitler. Nền văn minh của chúng ta thâm sâu và rộng lớn đã xác định rõ ràng chúng ta khôn ngoan hơn họ nhiều.
Người Tàu của chúng ta khôn ngoan hơn người Ðức bởi vì, một cách cơ bản, chủng tộc chúng ta siêu việt hơn chủng tộc của họ. Thành ra, chúng ta có một lịch sử lâu dài hơn, nhiều người hơn, diện tích đất đai lớn hơn. Trên nền tảng này, tổ tiên chúng ta đã để lại cho chúng ta hai di sản chính yếu, đó là thuyết vô thần và sự thống nhất lớn lao. Chính Khổng Tử, người khai sáng văn hóa nước Tàu chúng ta, người cho chúng ta những di sản kế thừa này.
Hai di sản này xác định rằng chúng ta có một khả năng mạnh mẽ hơn để sinh tồn so với Phương Tây. Ðó là lý do tại sao chủng tộc Tàu đã có thể thịnh vượng lâu dài. Cho dù thiên tai khốc liệt do thiên nhiên, do nhân tạo và những tai ương của đất nước ra sao, số mạng của chúng ta là “không bị đè bởi trời, chôn bởi đất”. Ðây là lợi thế của chúng ta.
Hãy lấy việc ứng phó với chiến tranh là một thí dụ. Lý do mà Hoa Kỳ tồn tại tới ngày hôm nay là do Hoa Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy chiến tranh trên nội địa nước mình. Một khi các kẻ thù của Hoa Kỳ nhắm vào nội địa Hoa Kỳ, trước khi quốc hội Hoa Kỳ làm xong cuộc tranh luận và giao quyền cho tổng thống khai chiến, thì kẻ thù của Hoa Kỳ đã tiến tới thủ đô Washington rồi. Nhưng đối với chúng ta, chúng ta không phí phạm thời gian vào những trò trẻ con này. Ðồng chí Ðặng Tiểu Bình đã từng nói “bộ phận lãnh đạo của đảng lập tức ra những quyết định. Một khi quyết định đã được đưa ra, nó lập tức được thi hành. Không có phí phạm thời gian vào những việc vụn vặt như tại các nước tư bản. Ðây là lợi thế của chúng ta”. Chế độ trung ương tập quyền dân chủ được xây dựng trên truyền thống thống nhất vĩ đại. Mặc dù Ðức Quốc Xã cũng đã nhấn mạnh vào chế độ trung ương tập quyền ở tầng cao cấp, họ chỉ tập trung vào quyền lực của những người điều hành đất nước, nhưng bỏ quên sự lãnh đạo tập thể của nhóm trung ương. Ðó là lý do tại sao Hitler bị phản bội bởi nhiều người vào lúc cuối đời của ông ta, tạo ra sự suy yếu cơ bản khiến Ðức Quốc Xã mất khả năng chiến đấu.
Cái làm chúng ta khác với Ðức là chúng ta hoàn toàn vô thần, trong khi Ðức chính yếu là một nước Công Giáo và Tin Lành. Hitler chỉ là nửa vô thần. Mặc dù Hitler cũng tin tưởng rằng những công dân bình thường có sự thông minh thấp, vì vậy những nhà lãnh đạo phải làm những quyết định, và mặc dầu dân Ðức tôn thờ Hitler lúc đó, nhưng dân Ðức đã không có truyền thống tôn thờ những nhà hiền nhân trên một căn bản rộng rãi. Xã hội Tàu chúng ta luôn luôn tôn thờ các nhà hiền triết là bởi vì chúng ta không tôn thờ bất cứ thần linh nào. Một khi tôn thờ một thần linh, bạn không thể đồng thời tôn thờ một cá nhân, trừ khi bạn công nhận cá nhân đó như là người đại diện cho vị thần kia, giống như những nước ở Trung Ðông đang làm. Mặt khác, một khi bạn công nhận một cá nhân như là hiền nhân, dĩ nhiên bạn sẽ muốn ông ta là lãnh tụ của bạn, thay vì bạn giám sát và chọn lựa ông ta làm lãnh tụ. Ðây là nền tảng của thể chế trung ương tập quyền dân chủ của chúng ta.
Tóm lại, chỉ có nước Tàu, chứ không phải nước Ðức là lực lượng đáng tin tưởng trong công cuộc chống lại hệ thống dân chủ đặt nền tảng trên sinh hoạt nghị trường. Sự độc tài của Hitler ở Ðức có lẽ không gì ngoài sai lầm thoáng qua của lịch sử.
Có lẽ bây giờ bạn đã hiểu tại sao chúng ta đã vừa quyết định quảng bá thêm cho chủ nghĩa vô thần. Nếu chúng ta để cho thần học Phương Tây vào nước Tàu và làm tâm hồn chúng ta trống vắng, nếu chúng ta để tất cả người Tàu lắng nghe lời Chúa và theo Chúa thì ai sẽ vâng phục, lắng nghe chúng ta và theo chúng ta ? Nếu những dân bình thường không tin đồng chí Hồ Cẩm Ðào là một người lãnh đạo có khả năng, rồi thách thức quyền lực của đồng chí ấy và muốn giám sát đồng chí, nếu các tín đồ tôn giáo trong xã hội chúng ta đặt câu hỏi tại sao chúng ta là Thượng Ðế lãnh đạo trong các nhà thờ, thì thử hỏi đảng chúng ta có thể tiếp tục lãnh đạo nước Tàu được không ?
Giấc mộng của nước Ðức là trở thành “chúa tể của trái đất” đã bị thất bại, bởi vì trên hết, lịch sử đã không trao tặng sứ mạng vĩ đại này cho họ. Nhưng ba bài học kinh nghiệm của nước Ðức là những thứ chúng ta phải ghi nhớ trong khi chúng ta hoàn tất sứ mạng lịch sử của chúng ta và phục sinh nòi giống chúng ta. Ba bài học đó là: Giữ chặt khoảng không gian sinh sống của đất nước, giữ chặt sự kiểm soát của đảng trên toàn đất nước, và giữ chặt đường lối tổng quát nhắm vào việc trở thành “người chúa tể của trái đất ”.
Kế, tôi muốn trình bày ba vấn đề này.
Vấn đề thứ nhất là khoảng không gian sinh sống. Ðây là sự tập trung to lớn nhất của công cuộc phục sinh nòi giống Tàu. Trong bài diễn văn mới đây của tôi, tôi đã nói rằng cuộc chiến đấu về những tài nguyên sinh sống cơ bản (bao gồm cả đất đai và đại dương) là nguyên nhân chính yếu lớn lao gây ra các cuộc chiến tranh trong lịch sử. Ðiều này có thể thay đổi trong thời đại tin học, nhưng không thay đổi một cách cơ bản. Nguồn tài nguyên tính theo mỗi đầu người của chúng ta kém hơn nhiều so với nước Ðức thời Quốc Xã. Thêm nữa, sự phát triển kinh tế trong hơn 20 năm vừa qua đã có một tác động tiêu cực, và khí hậu đang thay đổi mau chóng theo hướng tệ hại. Nguồn tài nguyên của chúng ta chỉ cung cấp được trong ngắn hạn. Môi sinh bị ô nhiễm tệ hại, đặc biệt là đất đai, nước và không khí. Chúng ta không chỉ có khả năng chống đỡ mà còn có thể phát triển giống nòi, nhưng cho dù giống nòi ta vẫn sinh tồn thì nó vẫn bị đe dọa nghiêm trọng, tới một mức độ còn lớn lao hơn dân Ðức hồi đó.
Bất cứ ai đã từng ở các nước Tây Phương đều biết là khoảng không gian sinh sống của họ tốt đẹp hơn của chúng ta. Họ có những cánh rừng dọc theo các xa lộ, trong khi chúng ta hầu như không có bất cứ cây cối nào dọc các con đường. Bầu trời của họ thường xanh với những đám mây trắng, trong khi bầu trời chúng ta bị bao phủ với một lớp bụi đen mù mịt.
Nước uống từ vòi của họ sạch sẽ đủ để uống, trong khi ngay cả nước dưới lòng đất của chúng ta cũng bị ô nhiễm đến độ ta không dùng chúng được nếu không được lọc sạch. Họ có ít người hơn trên đường phố, và hai hay ba người có thể cư ngụ một căn dân cư nhỏ; trái lại, đường xá chúng ta luôn luôn lúc nhúc người, và dăm bảy người chia nhau một căn phòng.
Cách đây nhiều năm, có một quyển sách mang tựa đề Họa Da Vàng, trong đó tác giả nói rằng vì chúng ta chạy theo lối tiêu thụ của người Hoa Kỳ, nguồn tài nguyên có giới hạn của chúng ta không còn có thể chống đỡ được dân số và xã hội ta bị sụp đổ, một khi chúng ta đạt tới dân số 1 tỷ 300 triệu. Bây giờ dân số chúng ta đã vượt qua con số giới hạn này, và chúng ta đang lệ thuộc vào nhập cảng để chống đỡ cho sự tiêu thụ của đất nước. Không phải chúng ta không quan tâm tới vấn đề này. Bộ Tài nguyên Ðất đai đã chú trọng tới chuyện này.
Nhưng danh từ “khoảng không gian sinh sống” quá liên hệ gần gũi với Ðức Quốc Xã. Lý do chúng ta không muốn thảo luận chuyện này quá công khai vì chúng ta muốn tránh không bị Tây Phương xem chúng ta giống như Ðức Quốc Xã, vì điều này có thể củng cố thêm quan điểm xem nước Tàu như là một sự đe dọa. Vì vậy, khi nhấn mạnh lý thuyết mới của đồng chí Hà Tân “Nhân quyền chính là những quyền sinh sống”, chúng ta chỉ nói về “sinh sống”, nhưng không nói về “khoảng không gian” để tránh dùng từ “khoảng không gian sinh sống”. Từ cái nhìn bao quát của lịch sử, lý do mà nước Tàu bị đối diện với vấn đề của không gian sinh sống là vì các nước Tây Phương đã phát triển vượt hơn các nước Ðông Phương. Các nước Tây Phương đã thiết lập các thuộc địa khắp thế giới, thành ra họ một lợi thế về vấn đề không gian sinh sống. Ðể giải quyết chuyện khó khăn này, chúng ta phải dẫn dắt người Tàu chúng ta khỏi nước Tàu để họ có thể phát triển bên ngoài nước Tàu.
Vấn đề thứ hai là sự tập trung của chúng ta vào khả năng lãnh đạo của đảng. Chúng ta thực hiện chuyện này tốt hơn đảng Ðức Quốc Xã. Mặc dù Ðức Quốc Xã trải dài quyền lực tới mọi ngõ ngách của chính quyền nước Ðức, họ đã không chú trọng vào vai trò lãnh đạo tuyệt đối của họ như chúng ta chú trọng. Họ không coi vấn đề điều hành quyền lực của đảng là ưu tiên số một, trong khi chúng ta lại có. Khi đồng chí Mao Trạch Ðông tóm tắt “ba bửu bối” thắng lợi của đảng ta trong việc chinh phục đất nước, đồng chí ấy đã coi “bửu bối” quan trọng nhất là việc phát triển đảng Cộng sản Tàu và làm vững mạnh vai trò lãnh đạo của đảng.
Chúng ta phải tập trung vào hai điểm để củng cố vai trò lãnh đạo và cải tiến khả năng lãnh đạo của chúng ta.