PDA

View Full Version : Những thảm sát bí mật của Cộng Sản gây ra



giavui
07-17-2015, 11:04 PM
Những thảm sát bí mật của Cộng Sản gây ra



Những thảm sát bí mật của chính quyền Trung Cộng đã bị bật mẽ. Cuộc biểu tình tại quảng trường Thiên An Môn, hay Thảm sát quảng trường Thiên An Môn năm 1989, đã có khoảng một triệu người đã tụ tập tại quảng trường này và nhiều người đã bị giết chết.



http://vietbf.com/forum/attachment.php?attachmentid=775424&stc=1&d=1434100081


https://www.youtube.com/watch?v=TynyYCOKjRY#t=132



Khoảng mấy chục ngày trước báo chí Việt Nam còn có nhiều bài viết ca ngợi quan hệ Việt Trung tốt đẹp, hữu nghị. Điển hình mới nhất cho giọng điệu này là ở chuyến đi của phái đoàn cao cấp Việt Nam tới Bắc Kinh do tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cầm đầu cùng với 4 uỷ viên bộ chính trị nữa đang đảm trách vị trí trọng yếu là giữ chức vụ chủ chốt bảo vệ chế độ.

Những vị trí chủ chốt đó là công an, quân đội, tuyên giáo.

Chế độ cộng sản Việt Nam được tồn tại bởi chính ba trụ cột này. Công việc của tuyên giáo là nhồi nhét vào đầu người dân những điều dối trá, xuyên tạc có lợi cho chế độ tồn tại. Việc nhồi nhét này được ban tuyên giáo thực hiện bằng những chỉ đạo, mênh lệnh xuống cho báo chí, truyền hình và các cơ sở tuyên giáo các cấp địa phương, các bộ ngành.

Công an hỗ trợ đắc lực bằng cách tìm tòi phát hiện và bắt bớ những người phản biện lại những luận điệu của ban tuyên giáo , quy kết họ là chống phá chế độ, xuyên tạc chủ trương đường lối của nhà nước.

Quân đội đứng đằng sau công an, sẵn sàng can thiệp và hỗ trợ cho công an trong những cuộc trấn áp biểu tình có quy mô lớn như các vụ từng xảy ra ở Văn Giang, Con Cuông, Tam Toà hay Mường Nhé, Tây Nguyên. Đồng thời quân đội cũng hỗ trợ cho tuyên giáo trong việc tuyên truyền những điều sai lạc , thiếu khách quan về tình hình thế giới và xã hội Việt Nam.

Không khó khăn gì để nhận thấy rằng những trụ cột này đều chung điểm giống nhau là tuyên truyền dối trá và bạo lực trấn áp. Bởi vì thế, những bài báo hay phóng sự truyền hình của Việt Nam trong bối cảnh quan hệ Việt Trung, tình hình biển Đông, quan hệ Việt Mỹ đều mang âm sắc của sự lừa dối và mùi bạo lực của sự đe doạ.

Các bài báo đều có mẫu số chung như mở đầu ca ngợi quan hệ Việt Trung, thành quả này nọ rồi tiếp đến phê phán những ai chỉ trích mối quan hệ này, kết là quy chụp tội những người phê phán mối quan hệ này là muốn gây bất ổn định chính trị, gây mâu thuẫn quan hệ ngoại giao láng giềng hữu nghi...sau cùng là đe doạ bắt bớ.

Điển hình cho mẫu người phê phán quan hệ Việt Trung phải chịu tù đày là bloger Điếu Cày tức Nguyễn Văn Hải khi có hành động tích cực kêu gọi phản đối Việt Nam quan hệ với Trung Quốc qua việc biểu tình.

Tương tự như thế, trong quan hệ Việt Mỹ, các bài báo của Việt Nam mở đầu khơi lại cuộc chiến năm 1975. kể lể những hình ảnh chết chóc, vẽ ra những âm mưu thâm độc của Mỹ muốn phá hoại đời sống nhân dân Việt Nam...rồi kết cũng như mọi khi là đe doạ ai kêu gọi Việt Nam phải thân Mỹ là kêu gọi việc làm bán nước, tay sai cho Mỹ. Cần phải xử lý nghiêm tức bắt bớ bỏ tù.

Điển hình cho mẫu người kêu gọi Việt Nam phải liên minh với Mỹ rút cục bị kết án tù là tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ.

Nhưng cho đến những ngày gần đây, việc Trung Quốc gia tăng xây dựng căn cứ quân sự, bồi đắp nhân tạo đảo để làm căn cứ xác nhận chủ quyền. Báo chí Việt Nam bắt buộc phải chuyển hướng và có những luận điệu phản đối gay gắt. Sở dĩ nhắc đến từ '' bắt buộc '' vì ban tuyên giáo Việt Nam không bao giờ muốn lộ ra chuyện Trung Quốc xây đắp đảo, nhằm che đậy cho tuyên truyền lừa đảo bấy lâu nay bị phơi bày cho dân chúng rằng quan hệ Việt Trung là đang tốt đẹp, hữu nghị, hai bên cùng có lợi

Nhưng người Mỹ đã đưa phóng viên CNN lên phi cơ quân sự, bay đến vùng Trung Quốc có hành vi phi pháp công ước quốc tế, để ghi hình lại những hành động xây dựng đảo nhân tạo của Trung Quốc cho cả thế giới chứng kiến. Việt Nam dẫu có muốn che đậy cũng không thể bàn tay che đậy cả thế giới. Họ đành phải nương theo và chấp nhận để báo chí Việt Nam lên tiếng trong trường hợp này.

Trong cái gọi là '' bắt buộc '' phải lên tiếng ấy của báo chí Việt Nam, nhiều tờ báo , nhiều tác giả đã có những bài báo phản án quan điểm chính xác, chân thực về thời cuộc, về tình hình chủ quyền biển đảo, quan hệ ngoại giao Việt Nam với các cường quốc.

Thời báo Hoàn Cầu Trung Cộng cay cú bình luận xuyên tạc quan hệ Việt Mỹ, Việt Trung.


Tác giả đã viết thẳng vào bản chất vấn đề lịch sử cũng như đương đại.

'' Lý do được Thời báo Hoàn Cầu đưa ra là: "Việt Nam và Mỹ đánh nhau mười mấy năm, cả hai phía đều tổn thất nghiêm trọng. Mỹ thương vong mấy trăm ngàn quân, Việt Nam cũng mất đi 3 triệu sinh mạng. Những trận oanh tạc của máy bay ném bom B-52 trở thành ký ức không bao giờ quên của người Việt Nam. Ngày nay, Việt Nam là một quốc gia chủ nghĩa xã hội, Mỹ bỗng nhiên xuất hiện vừa tặng vũ khí, vừa chống lưng, xã hội Việt Nam không thể không đặt câu hỏi, Hoa Kỳ không ngây thơ như thế!"

Sau khi trích dẫn những lời khích động chia rẽ quan hệ Việt Mỹ của tờ Hoàn Cầu, tác giả đã thẳng thắn đáp trả rất mạnh mẽ đúng lý, đúng tình như sau .

'' Đúng là Hoa Kỳ không ngây thơ, và người Việt Nam cũng không ngây thơ. Người Việt Nam không quên quá khứ, nhưng quá khứ ấy không chỉ có 2 cuộc chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ, mà còn cả ngàn năm Bắc thuộc, gần nhất cũng là những cuộc chiến như năm 1979 Trung Quốc xua quân xâm lược tàn sát hàng ngàn đồng bào mình và xâm lược, thôn tính Hoàng Sa năm 1974, 6 bãi đá Trường Sa năm 1988 - PV.''

Bài báo rất sòng phẳng và khách quan. Một bài báo như vậy trước đây rất hiếm khi được xuất hiện trên truyền thông Việt Nam.

Cũng trên tờ báo này, một bài báo khác có số ra cùng ngày, của một tác giả khác có tên là Nguyễn Hường, đã có một bài viết phơi bày động cơ của Trung Quốc khi cố tình gây hấn căng thằng trên biển Đông. Bài viết có nhan đề.

Trung Quốc leo thang ở biển Đông để tránh bất mãn trong nước.

Bài viết có đoạn như sau

''Chính phủ và truyền thông Trung Quốc gần đây cũng tích cực hơn trong việc tuyên truyền về các tuyên bố chủ quyền sai trái của mình. Thậm chí, tờ Thời báo Hoàn cầu còn tuyên bố rằng bất kỳ nỗ lực nào của Mỹ nhằm ngăn cản âm mưu bá chủ của Bắc Kinh ở Biển Đông chắc chắn sẽ kết thúc trong chiến tranh.

Theo nhận định của Business Insider, những tuyên bố "sặc mùi" dân tộc chủ nghĩa trên của Bắc Kinh rõ ràng là phản ứng để đánh lạc hướng chú ý về việc nền kinh tế đang tăng trưởng chậm lại của Trung Quốc. ''

Dã tâm của Trung Quốc không những được báo chí Việt Nam phơi bày bằng những bài viết mà còn được chuyển tải bằng hình ảnh, clip. Tờ báo Thanh Niên đã đưa lên youtube một clip cho thấy tàu cảnh sát Trung Quốc đã đâm thẳng vào tàu cứu nạn của Việt Nam đang trên đường chở ngư dân bị bệnh nặng về bờ cấp cứu.



Trước những bài báo, clip mà các tờ báo, nhà báo trên đưa ra trước công luận. Có thể thấy rằng chuyện lừa bịp, bưng bít và xuyên tạc thông tin của ban tuyên giáo Trung ương bây giờ khó có thể dễ dàng như trước. Bởi nếu không có báo chí Việt Nam phơi bay thì báo chí quốc tế cũng phơi bày. Bởi ngay trong chính những tờ báo, đội ngũ nhà báo mà ban tuyên giáo tư tưởng Việt Nam quản lý cũng có nhiều những con người có lương tri, có can đảm, có tình yêu với đất nước. Những đức tính ấy luôn cuồn cuộn mạnh mẽ như mạch nước ngầm, chỉ cần có cơ hội là phun trào cho nhân dân thấy sự thật về quan hệ Việt Trung hữu nghị như thế nào.

Đây đó vẫn lạc lõng những luận điệu của dư luận viên thuộc ban tuyên giáo Việt Nam về quan hệ hữu nghị Việt Trung, cảnh giác âm mưu của Mỹ. Trên tờ báo quân đội nhân dân vẫn liên tiếp đưa ra những vụ việc trên thế giới để ám chỉ chính phủ Mỹ đầy những âm mưu đen tối.

Nhưng dù có thế thật như chúng nói. Thì Mỹ âm mưu ở tận đâu chỗ Đông Âu, Trung Đông xa vời nào đó, còn Trung Quốc thì âm mưu ngay trên đất chúng ta, trên biển chúng ta và đang sát hại người dân chúng ta . Đó mới là điều chúng ta cần nói bây giờ.


SỰ THẬT CHỈ BỊ PHƠI BÀY KHI CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN SỤP ĐỔ

Ngày 31 tháng 5 – Ngày tưởng niệm các nạn nhân của sự đàn áp chính trị ở Kazakhstan. Chúng liên quan tới nạn đói kéo dài triền miên mà kết quả của nó là việp ép buộc tập thể hóa, hợp tác xã hóa, ngăn sông cấm chợ, cấm chăn nuôi du mục: với khoảng thời gian 10-15 năm người Kazakhs đã mất đi khoảng một nửa tổng dân số. Các văn bản và hình ảnh gây sốc, trong số đó là những bằng chứng về tục ăn thịt người.


Ngày tưởng niệm nạn nhân của sự đàn áp chính trị tại Cộng hòa Kazakhstan , theo ukazuprezidenta của ngày 05 tháng tư 1997, được tổ chức hàng năm vào ngày 31 tháng Năm. Theo các nhà sử học, tất cả trong những năm 1937-1938 ở Kazakhstan Xô viết đã bị kết án 118.000 người. Trong số này, 25.000 bị bắn.


Đàn áp chính trị bắt đầu ngay sau khi Cách mạng tháng Mười năm 1917. Sự đàn áp đó đã tiến hành thực hiện mang tính xã hội: chống lại các cựu sĩ quan cảnh sát, hiến binh, các quan chức của chính phủ Nga hoàng, linh mục, các doanh nhân. Sự đàn áp chính trị đã vẫn tiếp tục diễn ra sau khi kết thúc cuộc nội chiến. Họ đã đạt được mục đích mang tính cách đại chúng với sự bắt đầu của việc ép buộc tập thể hóa nông nghiệp và đẩy nhanh việc công nghiệp hóa trong những năm cuối thập niên 1920 – đầu những năm 1930.


Nguyên nhân chính của sự phẫn nộ trong nhân dân và trong giới trí thức quốc gia,dẫn đến sự đàn áp khổng lồ tập thể lên người Kazastan từ phía chính quyền mới, nhiều nhà sử học xem đó là Holodomor. Hơn nữa, “giai đoạn” đầu tiên của nó đã xảy ra từ năm 1919-1922, con số chính xác những người thiệt mạng trong trong giai đoạn này là không rõ.
Như ông tổng biên tập của tạp chí văn học “Prostor” Valery Mikhailov đã viết:

“Nạn đói đầu tiên cũng là khủng khiếp. Nó chạm về khu vực phía Nam hơn, mặc dù ở một mức độ ảnh hưởng bằng cách này hay cách khác thì tất cả các cư dân của Kazakhstan đều gánh chịu. Nếu vào những năm 30 theo ước tính khác nhau khoảng 1,5-2 triệu người đã chết thì trong nạn đói đầu tiên – khoảng một triệu người. Vì vậy, người Kazakhs thực sự trong khoảng thời gian 10-15 năm đã mất khoảng một nửa dân số. Lịch sử thế giới còn chưa nhận thức được bi kịch ở mức độ khủng khiếp này. Và mỗi người Kazakh đơn giản là phải biết để nhớ về thảm kịch này …. “.
Các tài liệu gây sốc và bức ảnh mà chúng tôi đã tìm chọn và công bố ở đây, lấy từ trang web Kazakhstan – Ngày tưởng nhớ các nạn nhân của sự đàn áp chính trị tại Cộng hòa Kazakhstan.


Lưu ý rằng những hình ảnh liên quan đến sự khủng khiếp của nạn đói, không chỉ giữa các người dân Kazakhs – chúng được thu thập từ các vùng khác nhau của nước Nga Xô Viết, những nơi áp dụng tập thể hóa, làng xã hóa xâm nhập áp dụng ,bị chính quyền tịch thu thực phẩm hoặc do mùa màng bị mất. Biện pháp này là “cân bằng” tất cả các dân tộc. Tuy nhiên, ở thảo nguyên Kazakhstan nguyên nhân của nạn đói đã trở thành thậm chí hành động bạo lực, buộc những người du mục từ bỏ truyền thống kinh tế nông nghiệp là chăn nuôi gia súc.


“Biện pháp tịch thu thực phẩm thừa theo quy định cho từng hộ khẩu là một phần của một gói các biện pháp, được gọi là chính sách ” chủ nghĩa cộng sản thời chiến.” Chiến dịch tích trữ thực phẩm giai đoan năm 1919-1920 đã trưng thu đến cả khoai tây, thịt, và vào cuối năm 1920 áp dụng cho tất cả các sản phẩm nông nghiệp”.


Do bị mất mùa ở một số khu vực khác nhau của đất nước Liên Xô trong tháng 1 năm 1919 lại một lần nữa được đưa vào áp dụng sắc lệnh độc tài thực phẩm từ 13 Tháng Năm 1918. Nhưng lượng thực phẩm được phân phối chỉ lấy đi những lúa mì thừa ngoài định mức và ở người Kazakhs chỉ còn lại gia súc nuôi. Trong những năm đầu nền nông nghiêph của chính quyền Xô Viết, đất nước du mục đã trải qua những biến đổi đáng kể. Công nghiệp hóa tràn lan và phát triển đô thị đã dẫn đến sự cạn kiệt các nguồn nguyên liệu của nông dân.


Xét rằng ở Kazakhstan lượng lúa mỳ ít, thì nhắm mạnh vào việc tịch thu gia súc từ các cộng đồng địa phương. Những phương pháp trưng thu này , người dân ý thức như là hành động cướp bóc và gây ra sự bất mãn ngày càng tăng, chuyển sang các hành động vũ trang.


“Nạn đói của Kazakhstan đã được phổ biến trong dân chúng với cái tên gọi – asharshylyқ. Nạn đói thứ hai trong lịch sử của Kazakhstan được gọi là “goloschekinskim.” Người đứng đầu Đảng Cộng sản Kazakhstan Philippe Goloshchekin vào năm 1927 tuyên bố chương trình cách mạng “tiểu Tháng Mười”. Điều này có nghĩa là thực hiện chương trình tập thể hóa và đưa người du mục Kazakh đến một lối sống định cư cố định”.


Kết quả của các biện pháp này là người ta đã tịch thu gia súc, tài sản và cảnh sát bắt ép, hộ tống người dân đến ” các điểm giải quyết “. Gia súc trưng dụng cho trang trại tập thể được đập chết hàng loạt tại chổ vì không có thực phẩm để nuôi hàng đàn gia súc lớn. Vào năm 1933, trong số 40 triệu đầu gia súc thì còn lại khoảng một phần mười. Từ những hành động này đầu tiên chủ yếu ảnh hưởng rất lớn đến người dân Kazakhs, vì đối với họ gia súc là vật nuôi chính và cũng như nguồn gốc duy nhất của cuộc sống của họ.


Kết quả là, trong nạn đói 1932-1933 ở Kazakhstan, giết chết hơn nửa triệu người. Hơn 600 nghìn người Kazakhs bỏ trốn khỏi đất nước. Chính sách của chính quyền đã gây ra các cuộc nổi dậy có vũ trang và đã được dập tắt.

Đã chết và bỏ ra đi ở công hòa Xô Viết Kazakhstan tới 48% dân số bản địa. Một số người Kazakhs đã buộc phải di chuyển đến Kyrgyzstan, Trung Quốc, Mông Cổ, Iran và Afghanistan. Theo một số nguồn tin dân số Kazakhs đã buộc phải di cư ở mức hơn 1,030 triệu người.
“Các biện pháp bạo lực nhằm đưa những người du mục đến một cuộc sống cố định, đã dẫn đến sự mất mát nặng nề chủ yếu ở nhóm dân bản xứ”.

Tình hình đã trầm trọng hơn với nạn đói do sự đàn áp tàn nhẫn của Hồng quân cho bất kỳ nỗ lực để tránh bị tịch thu tất cả gia súc, mà là nguồn gốc duy nhất của nguồn thức ăn và sự sống còn. Khi một số làng và gia tộc (bộ tộc) bắt đầu di chuyển, cố gắng để cứu gia súc của mình, thì lúc đó các đội quan của Hồng quân tung ra bắt và tiêu diệt rồi cáo buộc họ là thuộc ” băng đảng Basmach.”

Trong thực tế, họ là thường dân bình thường, những người đã cố gắng để thoát khỏi nạn đói di chuyển sang láng giềng Trung Quốc, hoặc cố gắng để di chuyển đến các khu vực của Liên bang Nga, nơi không có nạn đói. Những nỗ lực nhằm ngăn chặn sự di cư sang Trung Quốc , các lực lượng lính biên phòng tích cực cố gắng để ngăn chặn họ bằng súng máy. Nhưng, tuy nhiên, hàng trăm ngàn người Kazakh (đôi khi cả làng trại) đã bỏ chạy nạn đói sang Trung Quốc.

Theo điều tra dân số của Liên Xô Liên Xô vào năm 1926, dân Kazakhs ở Liên Xô, đã có 3.968.289 người, và vào năm 1939, theo điều tra dân số 1939 – chỉ 3.100.949 triệu đồng. Con số người chết chính xác là không thể xác định.

“Người Kazakhs chết ở Kyrgyzstan được người Kyrgyzstan chôn cất. Theo lời kể của những bậc bô lão người Kyrgyzstan, ” người Kazakhs bất ngờ đến với chúng tôi. Những đám đông người đói và rách rưới. Mỗi người Kirghiz, nhận ra rằng có điều gì đó sẩy ra , bánh mì được chia và cho yurt (một dạng nhà tròn cho người du mục Mông cổ-nd) ở tạm thời. Nhiều người Kazakhs chết và sau đó nằm vật vạ la liệt trên đường. Chính người Kazakhs đã không chú ý tới họ, và chỉ xin cho một bữa ăn. Chúng tôi, Kyrgyzstan đã phải chôn cất họ. Chúng tôi chôn họ theo những tục lệ truyền thống của Kyrgyzstan. ”

Những người Kazakhs chỉ trong năm 1970 đã phục hồi sức mạnh của mình và dân số Kazakhstan đã trở lại con số ở cấp độ của năm 1926 . Trước nạn đói ở Kazakhstan trong những năm 1932-1933 người dân Kazakhs chỉ là một dân tộc nhỏ trống trị, nhưng chỉ đến cuối những năm 1990, họ lại trở thành phần lớn dân số trong cả nước.

Trên “những chỗ trống” của giai đoạn năm 1938-1944. Những dân tộc bị đày và bị đuổi: Ingush, Chechnya, người Tatars Crimean, người Triều tiên, người Balkars, người Kurd, người Thổ Nhĩ Kỳ, người Karachai, người Đức. Ngoài ra, dân của Kazakhstan được bổ sung.

Những tù nhân Gulag:. KarLag, Algeria và những người khác, một số trong số đó sau này phải sống ở Kazahstane. Tầng lớp trí thức dân tộc, tất nhiên, ngay sự khởi đầu đã chỉ trích các nhà lãnh đạo đảng vì “những sai lầm và thái quá” đã dẫn đến bao nhiêu sự kiện bi thảm cho cả toàn bộ dân tộc. Chính quyền Xô Viết đã liệt kê sự tham gia của nhiều nhân vật trong phong trào “Alash Orda”, là đấu tranh cho độc lập dân tộc trong cuộc nội chiến.

“Vào năm 1928, 44 người “chủ nghĩa dân tộc tư sản.” Đã bị bắt. Một số trong số họ đã bị trục xuất về Nga ở khu vực Trung – đất đen. Trong số những người bị kết án, có các thủ lĩnh của phe đối lập của đất nước, là những người phản đối chính sách của chính quyền Xô Viết. Hầu như tất cả đều bị đàn áp trong những năm 1937-1938″.

Điều đáng chú ý là những người tham gia trong các cuộc biểu tình diễn ra ở Liên Xô vào tháng Mười Hai năm 1986, Ở Kazakhstan độc lập cũng đồng nghĩa với các nạn nhân của sự đàn áp chính trị. Năm 1993, Kazakhstan đã thông qua một đạo luật “Về phục hồi nạn nhân của sự đàn áp chính trị quần chúng”. Mục đích của quyết định này là phục hồi sự công lý và bồi thường thiệt hại cho các nạn nhân.


VietBF

giavui
07-17-2015, 11:05 PM
https://www.youtube.com/watch?v=nB32QqqGXw0