PDA

View Full Version : Cảm ơn...cảm ơn... cảm ơn ...



khieman
06-20-2015, 01:26 PM
.


Cảm ơn...cảm ơn... cảm ơn ...



Một vị tổng thống hỏi bà cụ sống 104 tuổi về bí quyết sống lâu. Bà trả lời: một là dí dỏm, hai là học biết cảm ơn. Lấy chồng từ năm 25 tuổi, ngày nào bà cũng nói nhiều nhất là hai chữ "cảm ơn". Bà cảm ơn chồng, cảm ơn bố mẹ, cảm ơn con cái, cảm ơn hàng xóm láng giềng, cảm ơn mọi sự quan tâm săn sóc dành cho bà, cảm ơn từng ngày sống yên lành, ấm cúng và vui vẻ.

Mọi lời nói thân thiết của người khác đối với bà, mọi việc làm bình thường nhỏ nhoi dành cho bà, mọi nét mặt tươi cười hỏi thăm bà, bà đều không quên nói hai tiếng "cảm ơn".

Mọi người không những không ngán đối với vô số lần cảm ơn hàng ngày của bà, trái lại càng gần gũi thương yêu bà, thường cảm thấy nếu mình không thương yêu bà hơn nữa, sẽ có lỗi với từng lời "cảm ơn" của bà... 80 năm đã trôi qua, hai tiếng "cảm ơn" khiến bà vui vẻ lâu dài, hạnh phúc lâu dài, mạng sống lâu dài, "cảm ơn" có bao nhiêu, tình yêu có bấy nhiêu.

Tình yêu có ngần nào, "cảm ơn" có ngần nấy.

Lượm được trên NET...
Khuyết Danh




https://encrypted-tbn1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRKivOPzO5IcM61Y4wlwSP4wbXEa746H 6oKakGpLmROUO5uRfedpA (https://encrypted-tbn1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRKivOPzO5IcM61Y4wlwSP4wbXEa746H 6oKakGpLmROUO5uRfedpA)

khieman
06-20-2015, 01:29 PM
.


Tô mì

http://quehuongonline.vn/Uploads/LibraryImages/(5)anh-201.jpg (http://quehuongonline.vn/Uploads/LibraryImages/(5)anh-201.jpg)

Một hôm, cô gái và bà mẹ cãi nhau. Sau đó, cô bỏ nhà ra đi.

Cô ta chạy rất lâu. Thấy phía trước có tiệm mì, lúc đó, cô mới cảm thấy đói bụng. Nhưng khi cô sờ vào túi, thì một xu cũng không có.

Bà chủ tiệm mì là người thông minh, tinh tế. Thấy cô gái đứng đó liền hỏi:

“Có phải con muốn ăn mì”.

Cô gái trả lời một cách ngại ngùng:

“Nhưng con không mang theo tiền”.

“Không sao, bà có thể mời con ăn”.

Bà chủ mang đến một tô mì và một dĩa thức ăn. Cô ta rất cảm kích, mới ăn được một ít, thì nước mắt đã chảy ra, rơi xuống tô mì. Bà chủ an ủi:

“Con làm sao vậy?”.

Cô gái vừa lau nước mắt vừa nói:

“Con không sao cả, con chỉ cảm kích. Con và bà không hề quen biết nhau, vậy mà bà đối xử với con thật tốt, còn nấu mì cho con ăn nữa. Nhưng con đã cãi lời mẹ và bà đã đuổi con ra khỏi nhà. Bà còn bảo con đừng quay trở lại nữa”.

Bà chủ nghe xong, rồi bình tĩnh nói:

“Sao con lại nghĩ như vậy? Con nghĩ thử xem, bà chỉ nấu cho con ăn một bữa, mà con lại cảm kích. Vậy mẹ con đã nấu mười mấy năm cơm gạo cho con ăn, sao con không cảm ơn mẹ mà còn cãi nhau với mẹ”.

Nghe xong cô gái lặng người. Cô ăn hết tô mì một cách vội vã, rồi lập tức chạy vế nhà. Khi về đến nhà, thì thấy mẹ đang đứng trước cửa đợi. Vừa thấy cô người mẹ rất vui mừng:

“Mau vào nhà, cơm đã nấu xong rồi, còn không mau ăn, thức ăn nguội hết rồi”.

Lúc đó, nước mắt của cô gái lại chảy!

Có khi chỉ nhận được một chút ân huệ của người khác chúng ta laị cảm thấy rất cảm kích và biết ơn. Nhưng đối với ân tình của người thân, thì chúng ta lại làm lơ như không hề thấy.


Theo nghethuatsong online