giavui
07-23-2014, 10:37 PM
Căn phòng khóa kín
http://www.vietfreefun.com/extras/upload/images/1406154981_453c1b59fdfd77.img.jpg
Đã hơn tám giờ tối. Thật là tai hại! Ngày mai nộp bài mà bây giờ Thảo Nguyên mới phát hiện mình để quên xấp tài liệu ở trường.
Bài tập này khá quan trọng. Nếu không hoàn thành, Nguyên có thể gặp rắc rối lớn, cả ở trường lẫn với gia đình em.
Không còn cách nào khác, cô bé phải quay lại trường lấy, nhưng ngặt nỗi, nếu cho ba mẹ biết thì Nguyên sẽ bị la vì tính cẩu thả. Đây có lẽ là lần thứ… mấy chục Nguyên để quên đồ. Chứng nào tật nấy, có la đến đâu cũng không sửa được tính hay quên. Thế nhưng, đi vào trường một mình ban đêm thì thật không an tâm chút nào. Ở thị trấn nhỏ này, tám giờ tối là không gian đã trở nên tĩnh mịch. Khác với sự tấp nập ở những thành phố lớn, vùng này ít những quán nhậu hay những chỗ vui chơi về đêm, nên mọi người gần như đi ngủ từ sớm.
Nhìn qua khung cửa sổ, màn đêm bao quanh thị trấn khiến Nguyên càng thấy sợ khi phải bước chân ra khỏi nhà. Con nhỏ bạn thân nhất của Nguyên lại sống xa, nên nếu qua nhà nó đi cùng sẽ rất mất thời gian. Bất đắc dĩ, Nguyên mượn cớ sang nhà Huy hỏi bài rồi nhờ người bạn hàng xóm cùng đi tới trường cho đỡ sợ.
“Mẹ ơi, con sang nhà Huy hỏi bài một chút nhé, mai con phải nộp bài rồi”
Sau lời nói dối ngượng ấy, Nguyên không đợi mẹ trả lời mà phóng ngay ra cửa, chạy tới nhà của Huy cách đó mấy căn. Huy bằng tuổi Nguyên, cùng trường nhưng học khác lớp. Nguyên mới chỉ biết Huy chừng mấy tháng nay khi gia đình cô bé dọn tới thị trấn này. Với người bạn hàng xóm này, Nguyên có một vài ấn tượng. Với Nguyên cậu ta học giỏi, ngoan hiền và hòa đồng. nhưng lại ít nói, nhưng đôi khi lại còn giống mọt sách nữa. Vì vậy, một mặt Nguyên nể trọng Huy, nhưng cô bé cũng rất ít khi nói chuyện với cậu ta.
Tiếng chuông cửa reo lên. Thường thì giờ này ít ai tới nhà Huy, nên cậu ta rất ngạc nhiên khi trông thấy Nguyên. Dưới ánh trăng mờ ảo, hình ảnh cô bạn cùng trường trông còn xinh hơn lúc thường. Với gương mặt xinh xắn và tính tình dễ mến, Nguyên là một trong những nữ sinh dễ thương nhất trường. Làn gió nhẹ lướt qua mái tóc bồng bềnh dài qua vai của Nguyên càng làm tăng lên nét đẹp tự nhiên trong cô. Dù đã để ý Nguyên từ lâu nhưng Huy chưa có cơ hội gây ấn tượng với cô bạn, vì cô ta thường hay tránh né; nhưng Huy không ngờ là tối nay Nguyên lại xuất hiện ngay trước cửa nhà mình.
“Tối rồi sao không ở nhà học bài?” – Huy lên tiếng trước
“À.. thực ra là…” – Nguyên do ngượng nên cứ ấp úng mãi
“Không làm bài được hả” – Huy hỏi đùa
“Đáng ghét quá đi” – Nguyên bĩu môi dùng hai tay đẩy nhẹ Huy
“Vậy chuyện gì khiến “tiểu thư” qua đây thế này?”
“Minh… để quên tài liệu ở trường. Ba mẹ mà biết là la cho thúi đầu. Huy đi đến trường với Nguyên được không, đi một mình sợ lắm. Làm ơn đi!” – Nguyên hạ giọng nài nỉ.
Nói tới trường học, từ lúc vào trường tới giờ, Huy có nghe nhiều tin đồn về tiếng động lạ trong trường ban đêm. Nào là có tiếng bước chân ở cầu thang, rồi cái bóng ngoài hành lang. Nghe đâu đã có hai người bảo vệ bỏ việc, nghe đồn là do gặp ma, nhưng hiệu trưởng đã chối phăng việc này. Lại còn có bạn khẳng định là từng nhìn thấy những đốm sáng mờ mở di chuyển khi người này tình cờ đi ngang khu trường vào một buổi tối, thậm chí có người khác còn nghe tiếng như tiếng sấm phát ra từ trong trường. Thế nhưng Huy không tin những chuyện vớ vẩn đó, cho rằng học sinh đặt ra câu chuyện hù dọa nhau. Đứng trước cô bạn mà cậu có cảm tình đang nài nỉ, Huy không nỡ từ chối. Cộng thêm óc tò mò về những tin đồn đó, vả lại đây cũng là cơ hội tốt để gây ấn tượng với Nguyên nên không có lý do gì mà lại không thử mạo hiểm tới trường, và nếu có thể thì sẽ “gặp” ma một lần cho biết.
“Được thôi” – Huy nói – “với một điều kiện”
“Nói nghe coi”
“Trưa mai đi ăn với mình”
Suy nghĩ vài giây, Nguyên gật đầu đồng ý và hai người bắt đầu rảo bước trên con đường cái. Thị trấn này không có nhiều xe qua lại ban đêm nên cũng gắn ít đèn đường. Nếu không có ánh trăng thì chắc cũng chẳng thấy đường mà đi. Không gian vắng vẻ, lặng thinh, chỉ thỉnh thoảng có vài ba tiếng động từ những căn nhà ven đường. Lâu lâu cũng bắt gặp vài chiếc xe trên đường, nhưng dường như họ không phải dân vùng này. Khí trời đêm se lạnh. Một vài cơn gió thổi qua cũng làm Nguyên cảm thấy ớn lạnh; và mỗi lần như thế, cô bé thường nắm lấy cánh tay Huy và hơi run mình; còn Huy thì chỉ mỉm cười nhưng không nói gì.
Đường tới trường không xa nên chỉ độ chưa tới nửa giờ, hai đứa đã đứng trước cổng sắt. Trong đêm tối, xung quanh không một ngọn đèn đường, ngôi trường trung học nhìn thật âm u. Ngôi trường có ba gian nhà tạo hình chữ U, ở giữa là sân chơi. Ban ngày thì nơi đây nhộn nhịp nhưng vào lúc này, khi bóng đêm bao phủ ngôi trường thì nó bị bao trùm bởi một không gian tối tăm đáng sợ. Ánh điện duy nhất phát ra từ phòng trực của người bảo vệ.
“Hy vọng mình không bị phát hiện” – Nguyên lo lắng
“Không sao đâu, tớ biết chắc ông bảo vệ giờ này đang chui gầm bàn ngủ rồi”
“Sao cậu biết?” – Nguyên trố mắt ngạc nhiên
Huy không đáp lại. Cậu ta chỉ mỉm cười rồi mở hé cánh cổng nhỏ và ra hiệu cho Nguyên bước vào. Đang khi bước qua cánh cổng sắt, Nguyên cảm thấy luồng gió lạnh thổi qua, đồng thời sống lưng cô cũng như bị ngâm trong nước đá. Trong giấy phút ấy, Nguyên cảm giác như có ánh mắt đang theo dõi mình, nhưng cái cảm giác bị theo dõi ấy không bình thường. Cô bé từng bị nhiều anh chàng cùng lớp theo dõi, nhưng cải cảm giác lần này khác hẳn, nó đáng sợ hơn nhiều. Cô bé rùng mình, toan lên tiếng thì có cánh tay từ sau bịt lấy miệng.
“Cậu không được tạo tiếng động, không thì bảo vệ nghe thấy đó” – Huy nói nhỏ vào tai Nguyên
Nguyên thở phào một tiếng và cảm thấy yên tâm hơn. Cô cũng không còn cảm thấy cái lạnh thấu xương hay bị theo dõi nữa. Hai người bạn lặng lẽ bước men theo hành lang dãy nhà bên trái, cố gắng nhấc chân thật nhẹ. Huy ngó qua ngó lại đề phòng bị phát hiện, trong khi Nguyên dù có bạn bên cạnh nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng. Nhất là cái cảm giác bị theo dõi lúc nãy vẫn chưa thôi ám ảnh cô bé.
Đột nhiên, Huy vội kéo tay Nguyên nấp vào góc tối khi nghe thấy tiếng động. Sợ người bảo vệ nghe thấy, hai đứa không dám thở mạnh. Không gian yên tĩnh đến nỗi họ có thể nghe cả tiếng tim mình đập. Mang theo đèn nhưng Huy không dám chiếu bừa bãi vì có thể sẽ bị phát hiện. Mò mẫm một lúc, hai người đến được cầu thang duy nhất dẫn lên lầu. Mặc dù lối đi này rất quen thuộc, Huy và Nguyên đều đi qua hàng ngày để vào lớp, nhưng vào lúc này thì khác hẳn. Cả hai đều có cảm giác sợ hãi như thể đang ở một nơi xa lạ chứ không còn là ngôi trường thân quen của họ nữa.
“Sao tớ hồi hộp quá” – Nguyên lo lắng
“Thôi nào, sắp tới rồi. Với lại có tớ bên cạnh, cậu lo gì nữa”
Trên đường tới lớp Nguyên, cả hai phải đi qua một căn phòng mà lúc nào cũng khóa. Kỳ lạ ở chỗ, người ta lại dùng đến bốn ổ khóa lớn. Ngoài những thầy cô ở trường lâu năm, không ai biết trong đó có gì. Nhà trường cấm tất cả học sinh không được nhắc đến căn phòng đó. Họ chỉ giải thích là đó là phòng chứa những vật dụng quan trọng của trường, học sinh không được vào. Tuy nhiên, nhiều học sinh vẫn bàn tán về căn phòng kỳ lạ, đa số đều nghĩ là hiệu trưởng giấu thứ gì trong đó, nhưng không ai dám lên tiếng vì đã có một học sinh từng bị đuổi học chỉ vì tìm cách phá ổ khóa. Điểm đáng nghi hơn nữa là tất cả những tin đồn ma quái trong trường đều liên quan tới căn phòng này. Từ những tiếng động lạ, những ánh sáng lạ đến những sự việc khó hiểu đều được cho là đến từ sự kỳ bí của căn phòng. Mặc dù cả Huy và Nguyên chưa bao giờ chứng kiến, nhưng rất nhiều nhân chứng, đa số là học sinh, quả quyết về điều này.
Bước ngang qua căn phòng khóa kín, Nguyên có cảm giác lạnh cóng mặc dù ngoài trời không hề có gió. Cái lạnh này gấp bội lần cái lạnh cô cảm giác ở cổng trường. Đang bàng hoàng trước cái lạnh thấu xương, Nguyên lại cảm giác bị theo dõi, và lần này, sự theo dõi ấy có vẻ đến từ chính căn phòng khóa kin kia. Người Nguyên khựng lại như kẻ vô hồn, và rồi như bừng tỉnh, cô bé nắm chặt tay bạn rồi nhắm mắt chạy thật nhanh đến lớp học của mình cuối hành lang. Bị bạn kéo đột ngột nhưng Huy không tỏ ra phản kháng. Huy hiểu cảm giác của Nguyên vì chính Huy cũng cảm thấy lạnh thấu xương nhưng vẫn cố tỏ ra can đảm trước mặt con gái.
Tới cửa lớp, Nguyên thở hổn hển. Cô bé cố gắng quên đi những cảm giác kỳ lạ kia. Nguyên định nói cho Huy biết nhưng cô lại nghĩ là do mình ảo giác vớ vẩn, nên lẳng lặng bước vào lớp, đến bàn học của mình để lấy tài liệu. Trong khi đó, đứng cạnh cửa, Huy thấy một cuốn sách trên cái bàn học nhỏ. Bước đến bên cạnh, chiếu cây đèn nhỏ lên mặt bàn, Huy nhận ra đó là một quyển sách truyện rất nổi tiếng cách đây hơn mười năm. Có lần Huy nghe ba nói về quyển sách đó. Đúng là nó từng làm mê mẩn giới trẻ trong cả thời gian dài nhưng bây giờ thì đâu còn ai đọc nó nữa. Huy nghĩ cuốn sách có thể là của người lạ đem vào nên quyết định đem về để đưa lại cho nhà trường.
“May quá!” – Nguyên nói – “Thấy tài liệu rồi, mình đi thôi”
“Shhh, nhỏ thôi” – Huy đưa ngón tay lên miệng ra hiệu
Quay lại hành lang, Huy và Nguyên hết sức ngạc nhiên khi thấy cánh cửa căn phòng kia đã được mở toang. Sự việc xảy ra quá đột ngột. Mới ít phút trước, cả hai đều kinh hãi cái cảm giác rờn rợn từ căn phòng bí ẩn, vậy mà giờ đây nó lại mở toang, trông bình thường như những phòng học khác. Hai đứa nhìn nhau, trong đầu nảy sinh hàng chục câu hỏi.
“Sao lại như vậy nhỉ?” – Huy thắc mắc
“Ai lại mở ra vậy, nó đã bị cấm rồi mà” – Nguyên thêm vào
Dường như sực nhớ ra điều gì, Huy vội kéo tay Nguyên trở lại vào trong lớp.
“Sao vậy Huy?”
“Shhh, đừng làm ồn” – Huy giải thích – “có thể là trộm, hoặc là có ai đó làm chuyện gì đó mờ ám”
“Cũng có thể” – Nguyên nhớ lại – “hôm trước nghe mấy đứa trong lớp nghi ngờ thầy hiệu trưởng giấu thứ gì đó quý giá; nghĩ cũng có lý, vì căn phòng đó khóa bốn ổ, mở ra nhanh như vậy thì chỉ có thể là người quen thôi”
Huy giật mình vì lời kết luận đó. Đúng như Nguyên nói, mở bốn ổ khóa đồ sộ nhanh như vậy thì phải là người quen tay. Hơn nữa, mở những ổ khóa cỡ đó thì chắc chắn phải gây ra tiếng động, trong khi từ nãy đến giờ ngoài tiếng nói chuyện của hai đứa, Huy không hề nghe thấy bất cứ thứ gì khác, thậm chí là những tiếng nhỏ nhất cũng không có.
“Ngồi ở đây nhé, để mình ra ngoài xem sao” – Huy đề nghị
“Đừng!” – Nguyên kéo tay bạn lại – “ngồi một mình sợ lắm”
“Đây là lần đầu tiên tớ thấy căn phòng đó được mở, mà chắc cũng không có cơ hội thứ hai đâu. Tớ muốn đi xem thử”
“Vậy thì tớ cũng muốn đi. Nhưng mà mình chỉ đi ngang, ngó vào rồi về nhé”
Huy gật đầu đồng ý và họ bước ra ngoài. Căn phòng kia vẫn mở toang, trong khi không có dấu hiệu gì cho thấy có người bên trong. Lấy hết can đảm, hai đứa bạn bước tới căn phòng kia. Thế nhưng, khi ngó vào bên trong, cả hai vô cùng ngạc nhiên khi thấy nó hoàn toàn trống trơn. Căn phòng này cấu trúc cũng như tất cả những phòng học khác, chỉ khác là trong phòng không có gì trừ bốn bức tường. Vậy thì tại sao căn phòng lại phải khóa kín.
Cả hai cảm thấy yên tâm vì tưởng chừng sẽ nhìn thấy những thứ khủng khiếp trong phòng. Vậy là không phải hiệu trưởng buôn lậu hay giấu thứ gì mờ ám, cũng chẳng có dấu hiệu gì của ma quỷ. Sau một phút ngớ người ra vì những suy nghĩ quá cao xa của mình, Huy chợt cười, vỗ nhẹ vai Nguyên
“Tưởng căn phòng có gì ghê gớm” – Huy nói – “Nguyên dám bước vào trong không?”
“Vào thì vào, sợ gì”
Bước qua cánh cửa phòng, Huy cảm thấy ngột ngạt khó tả. Khác với không gian thoáng mát bên ngoài, đứng trong này khiến cậu ta khó thở. Nguyên bước từng bước tới giữa phòng rồi ngó xung quanh. Trong phòng tối om, chì có ánh trăng mờ ảo chiếu vào làm tăng thêm vẻ âm u vốn có. Quả thật phòng không có gì ngoại trừ lớp bụi bám dày đặc khắp nơi.
Đột nhiên, Huy và Nguyên cảm thấy lạnh buốt và vô cùng sợ hãi mà không hiểu vì sao. Luồng gió lạnh từ ngoài thổi vào làm cả hai nổi da gà. Nguyên nhận ra ánh mắt đã theo dõi cô suốt từ lúc mới vào trường, nhưng lần này, nó đến từ xung quanh cô. Chưa hết bàng hoàng, cả hai lại nghe như có tiếng xì xào bên tai. Nó nghe như tiếng nói, nhưng không phải giọng nói bình thường, mà như là phát ra từ một nơi xa xôi. Cái tiếng ấy nghe thật chói tai. Nguyên đưa cả hai tay lên bịt tai với vẻ mặt nhăn nhó, trong khi Huy liên tục ngoáy tai, cố gắng đẩy những âm thanh kia ra xa. Nguyên từ chỗ đứng im như tượng, giờ đây hai tay ôm lấy đầu còn hai chân run cầm cập khiến cô khụy xuống. Huy cũng không hơn, cả người run lên vì kinh sợ. Những lúc như thế này, đầu óc thông minh sắc bén của cậu ta cũng không thể giúp gì hơn.
Trong phút định mệnh ấy, Huy lấy hết can đảm nắm lấy tay Nguyên kéo bạn vụt nhanh ra ngoài. Không may, phần vì sợ, phần bị kéo đột ngột, Nguyên mất thăng bằng nên vấp vào cửa và bị té chảy máu, nằm sóng soài ngoài hành lang.
“Chết thật” – Huy nghĩ trong đầu – “giờ thì mình không thể bỏ cô ấy ở đây, nhưng nếu không đi nhanh thì chính mình cũng sẽ…”
Còn Nguyên thì dù chảy máu nhưng vẫn không nói nên lời, khuôn mặt cô vẫn còn in rõ nỗi sợ hãi. Cô vẫn còn nằm trong tay của bạn mình nhưng hầu như không còn cảm nhận được gì nữa. Vừa lúc đó, có tiếng động phía cầu thang. Huy nghĩ là người bảo vệ đi kiểm tra.
“May quá, bác bảo vệ” – Huy nghĩ thầm. Sau những sự việc vừa qua, cậu ta giờ đây thà bị bảo vệ bắt còn hơn là đối mặt với những thứ kinh khủng kia.
Bóng người bước ra từ phía cầu thang, nhưng đó không phải là ông bảo vệ, mà là hai người khác, một nam một nữ. Họ đi tới phía Huy và Nguyên. Theo dáng mạo thì Huy nhận thấy hai người này chỉ bằng tuổi mình, nhưng họ có vẻ trưởng thành hơn nhiều. Huy còn đang băn khoăn về sự xuất hiện đột xuất này thì một trong hai người nọ bước tới cạnh bên lên tiếng
“Bạn bị chảy máu rồi” – Người con gái chỉ vào chân của Nguyên và nói – “để mình băng lại vết thương”
“Mình tên là Tuấn. Các bạn cũng để quên đồ sao?” – Người kia đưa tay ra chào – “cũng tại Linh để quên sách nên mới nhờ mình cùng quay lại trường”
“Cái ông này vô duyên” – học sinh tên Linh gắt nhẹ Tuấn
Hóa ra là hai học sinh cùng trường. Huy thở phào nhẹ nhõm trong khi Linh băng bó cho Nguyên. Ít phút sau, máu ngưng chảy. Nguyên cũng hoàn hồn nhưng dường như vẫn còn chút sợ hãi. Cô bé không nói gì, chỉ nắm lấy cánh tay Huy để bạn mình dìu dậy.
“Cám ơn hai bạn nhiều lắm!” – Huy nói – “không nhờ các bạn, bọn mình chẳng biết sao nữa. Thật phiền hai người quá”
“Có gì đâu” – Linh cười – “cùng cảnh ngộ mà. Thôi, dìu cô ấy về nhà trước đi, bọn mình lấy sách xong sẽ về ngay”
“Phải đó” – Tuấn tiếp lời – “đi chung dễ bị bảo vệ thấy lắm”
Thấy có lý, Huy dìu Nguyên xuống lầu, chậm rãi từng bước một. Giờ đây họ không còn chú tâm tới việc bị phát hiện nữa. Tuy nhiên, vì quá sợ hãi và phần vì mải chú tâm tới vết thương của Nguyên, họ không hề phát hiện ra là cánh cửa của căn phòng kia đã khép lại từ lúc nào.
Ra về trót lọt, không gặp trở ngại gì. Khí trời về khuya mát mẻ làm hai người bạn gạt đi những chuyện kỳ quái mới đây, và họ thỏa thuận là sẽ giữ bí mật, không hé lộ cho bất cứ ai. Vì thế, khi vào nhà, Nguyên bước ngay vào phòng và chỉ nói vọng ra ngoài:
“Con về rồi. Bây giờ con tập trung làm bài, ba mẹ đừng vào trong nhé”
Sự thật thì Nguyên không muốn ba mẹ thấy vết thương, vì chính lúc đầu cô đã nói dối là chỉ sang nhà Huy hỏi bài. Cái chân vẫn đau nhói và cái cảm giác kia vẫn âm ỉ trong tâm trí cô bé. Nguyên cố gắng chỉ nghĩ đến bài tập để không còn bị ám ảnh nữa. Chừng hai ba tiếng sau, cô bé hoàn tất bài nhưng cũng không tài nào ngủ được vì cái chân đau. Nguyên thầm nghĩ, nếu không có Linh và Tuấn tới băng bó, không biết cô có lết về nhà nổi không.
Phần Huy, đêm đó, cậu ta không ngừng nghĩ đến những sự việc vừa qua. Vốn thông minh, Huy nhận ra nhiều cái khác thường đêm nay. Không lẽ đột nhập vào trường dễ vậy sao, và dù ngủ say thì những tiếng bước chân trên hành lang, tiếng mở khóa, tiếng Nguyên la vì đau, và cả tiếng nói chuyện cũng không thể không nghe thấy, huống chi bác bảo vệ có nhiều năm kinh nghiệm. Vậy mà suốt lúc ở trường hồi tối, Huy không hề thấy ông ta. Kỳ lạ hơn nữa là căn phòng trống trơn kia, cùng với sự rờn rợn bên trong, cái lạnh tê tái cùng với sự kinh hoàng tột độ. Chưa hết, hai người bạn tên Linh và Tuấn kia, ngoài việc họ trông chững chạc hơn, thái độ của hai người đó cũng khó hiểu. Lén vào trường ban đêm là vi phạm nội quy, nhưng dường như trông họ thật thoải mái, không chút lo lắng gì, lại còn đem theo băng gạc, trong khi họ đâu biết trước là Nguyên sẽ bị thương. Nhưng điểm lạ nhất đó là Huy chưa từng gặp họ bao giờ, dù đã học gần ba năm trong trường, và bạn bè thì Huy cũng quen khá nhiều. Dòng suy nghĩ cuốn theo tâm trí Huy suốt đêm khiến cậu không chợp mắt được....
Buổi học sáng hôm sau, Nguyên không thể tập trung nghe giảng. Đầu óc cứ quay cuồng, mắt lim dim vì cả đêm qua có ngủ đủ giấc đâu. Bài trên bảng thì như nhảy nhót trước mắt, lời cô thì nghe như sấm đấm vào tai. Chịu không nổi, Nguyên gục luôn ra bàn. Bên lớp kia, hoàn cảnh của Huy cũng chẳng khá hơn. Đang gục đầu thì có tiếng lay bên vai
“Đứa nào đấy” – Huy gắt – “để yên tao ngủ coi”
Nhưng Huy lại cảm thấy bị lay người. Đang trong cơn buồn ngủ, bị phá thì ai mà chẳng tức, nên Huy quát luôn
“Đã bảo để yên rồi mà, có điếc không đấy? Lần nữa thì coi chừng”
Lần này vẫn đôi bàn tay ấy nhưng nhéo thật mạnh vào vai Huy. Tức quá, cậu học sinh ngồi phắt dậy toan chửi thì thấy thầy giáo đứng ngay bên bàn mình
“Em xin lỗi” – Huy lí nhí
“Giỏi thật đấy” – thầy giáo gắt – “xuống phòng hiệu trưởng ngay”
Huy thở dài bước ra khỏi lớp dưới hàng chục con mắt ngó theo. Huy thầm nghĩ phen này cậu sẽ gặp rắc rối to vì thầy Chương, từ lúc làm hiệu trưởng rất nghiêm khắc với những học sinh ngủ trong lớp hay hỗn với giáo viên. Đến trước cửa phòng hiệu trưởng, Huy ngạc nhiên khi thấy Nguyên cũng đứng ở đó.
“Ngủ gật hả?” – Huy hỏi
Nguyên gật đầu. Ngay lúc đó thầy hiệu trưởng mở cửa cho phép cả hai bước vào. Thầy hiệu trưởng ngạc nhiên khi thấy Huy và Nguyên, vì vốn dĩ cả hai đếu là học sinh ngoan, chưa bao giờ bị giáo viên đưa xuống phòng hiệu trưởng. Vốn là giáo viên kỳ cựu nên khi nhìn thoáng qua Huy và Nguyên, thầy Chương biết đây không phải là trường hợp bình thường. Vẻ mặt hai đứa học sinh bơ phờ pha chút sợ hãi, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, cộng với sự lo lắng hiện rõ, khiến thầy Chương càng tin là có chuyện bất thường xảy ra.
Thế nhưng, thầy cố hỏi bao nhiêu, hai em đều lắc đầu. Trong thâm tâm Huy nghĩ là thầy đoán được việc mình đột nhập vào trường nên càng lo sợ. Bất đắc dĩ, thầy Chương dùng chiêu cuối, dọa gọi phu huynh và đuổi học cả hai. Cuối cùng Nguyên đành phải lên tiếng. Cô học sinh cho thầy xem vết thương ở chân và bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc. Ngồi bên, Huy cũng tiếp lời cô bạn. Hai đứa thay phiên sau thuật lại câu chuyện, tỉ mỉ đến từng chi tiết, không bỏ xót bất cứ điều gì, kể cả những cảm giác hay những tiếng động nhỏ nhất.
Nói đến đây, thầy Chương mặt tái mét, đưa tay ôm trán, sợ hãi không nói nên lời. Phải một hồi sau, thầy mới lấy lại bình tĩnh rồi kể với giọng run run:
“Không thể giấu các em nữa. Thầy biết là không nên giấu nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc. Các em phải hứa sẽ thật bình tĩnh dù chuyện gì xảy ra đi nữa, và những gì thầy nói, các em hãy giữ kín trong lòng”
Huy và Nguyên gật đầu rồi ngồi yên lắng nghe thầy Chương.
“Chuyện đã hơn mười năm, kể từ khi thầy mới làm hiệu trưởng. Lúc đó, căn phòng đó là một phòng học bình thường. Gần cuối năm học, một nữ sinh tên Ngọc Trân vì không làm bài đã khiến thầy giáo của mình nổi giận. Bài luận ấy rất quan trọng đối với việc tốt nghiệp nên thầy giận là phải. Nhưng trong phút nông nổi, thầy giáo đó bắt Trân nằm lên bàn và dùng thước gỗ đánh học sinh đó liên tục trước mặt bao nhiêu học sinh. Không rõ thầy đánh ra sao nhưng theo đa số học sinh trong lớp thì trận đòn thật tàn nhẫn, và thầy chỉ ngưng sau khi đánh ít nhất hai chục roi, khiến Trân chảy máu. Sự việc thật tồi tệ, gây tai tiếng cho cả trường. Thầy giáo đó bị đuổi việc sau đó một tuần. Nhưng vết thương trong lòng thì không thể xóa được. Một tháng sau ngày đó, vào một đêm trăng sáng, Trân treo cổ ngay tại lớp học mình là chính căn phòng đó”
Thầy Chương ngừng một lát, suy tư, uống ngụm nước rồi tiếp
“Nhưng cái đáng sợ là” – thầy hiệu trưởng ngập ngừng giây lát – “theo một số nhân chứng thì sau khi bị đòn, lúc về chỗ ngồi, Trân đưa tay ra sau xoa nên tay cũng dính máu, và trong lúc đứng không vững, tay cô học sinh hất cuốn sách lịch sử trên bàn mình xuống đất. Máu từ tay cô bé dính lên trang sách. Các em có biết máu dính thế nào không?”
Huy và Nguyên vẫn im lặng, chỉ nhẹ lắc đầu. Cả hai vẫn bồi hồi xúc động vì cái chết thương tâm của cô học sinh kia.
“Làm nên lịch sử” – thầy Chương chậm rãi nói
“Thưa thầy, sao ạ?” – Lúc này Huy mới lên tiếng
“Dấu máu ấy” – thầy Chương nói tiếp – “dính vào bài bình luận của một sử gia, ngay đúng dòng chữ Những trận chiến làm nên lịch sử, và chỉ dính đúng vào bốn chữ cuối”
“Như vậy có nghĩa là…” – Nguyên quay lại nhìn Huy nhưng thầy hiệu trưởng cắt ngang, tiếp tục câu chuyện đang dang dở.
“Mọi việc không dừng lại ở đó. Đúng cái đêm định mệnh ấy, một học sinh khác tên Linh, là bạn thân với Trân, đã cùng với Tuấn quay lại trường lấy cuốn sách để quên và họ đã nhìn thấy cảnh Trân treo cổ. Hai học sinh đó báo ngay cho bảo vệ nhưng đã quá trễ. Chứng kiến cảnh bạn thân treo cổ chết ngay trước mắt, Linh không cầm lòng được. Cô bé khóc mãi, tinh thần suy sup thấy rõ. Cũng từ đó, Linh luôn bị ám ảnh bới cảnh tượng kinh hoàng đó. Tôi thường nghe một số thầy cô phàn nàn về thái độ cũng như những lời nói khó hiểu của Linh. Nhưng có ai ngờ được là một tháng sau, cũng vào cái đêm trăng tròn, Linh cũng treo cổ ngay tại phòng đó, và một tuần sau đó thì đến lượt Tuấn. Từ đó, nhà trường phải khóa kín căn phòng”
Nghe xong câu chuyện, Huy và Nguyên ngồi bất động vì kinh hoàng. Cả Huy và Nguyên lặng người, không biết nói gì hơn, vì theo lời của thầy Chương, Linh và Tuấn đã chết trong căn phòng kia. Nếu vậy thì sao họ lại xuất hiện đêm qua. Huy vẫn còn hoài nghi cho tới khi thầy Chương lục trong ngăn kéo ra những tấm hình của ba nạn nhân. Cậu học sinh hốt hoảng vì khuôn mặt Linh và Tuấn đêm qua y hệt khuôn mặt trong ảnh. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, những người đã tận tâm giúp đỡ Huy và Nguyên đêm qua thực ra chỉ là những hồn ma. Nhưng tại sao họ lại giúp mình, tại sao họ lại xuất hiện đúng lúc, và quan trọng nhất, tại sao căn phòng kia mở toang và ai đã mở nó. Những suy nghĩ ấy chiếm trọn tâm trí hai đứa học sinh trung học chưa bao giờ gặp ma trước đây.
Cũng như Huy và Nguyên, đầu óc thầy Chương bây giờ rối bời. Mặc dù trước đây không mấy tin vào những vấn đề tâm linh, nhưng mỗi khi nghĩ tới căn phòng kia, thầy Chương không tránh được ý nghĩ về linh hồn những học sinh đã từng tự sát. Thầy không hề ngạc nhiên khi Huy và Nguyên kể về sự có mặt của Linh và Tuấn. Những lời đồn đại về ma quỷ bấy lâu nay, thầy chỉ cấm, nhưng chính thầy còn tin vào những lời đồn ấy. Bởi vì bản thân thầy cũng từng tận mắt nhìn thấy hồn ma của Trân, dù chỉ là trong những giấc mơ. Thầy hiệu trưởng cũng cảm thấy có trách nhiệm trong cái chết của Trân.
Bỗng nhiên, từ bên ngoài, người bảo vệ vội vàng lao vào, mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, thở hổn hển nói không ra tiếng. Bác bảo vệ chỉ nấc lên vơi giọng run run đầy kinh sợ.
“Thưa… thưa… thầy… hiệu trưởng… căn phòng… căn phòng đó… tự nhiên… nó… nó… mở… mở ra rồi…”
Thầy Chương giật bắn người, dựng cả tóc gáy, đứng bật dậy hỏi tới tấp
“Anh bảo sao? Căn phòng… đó ư? Sao lại mở? Có chuyện gì vậy?...”
“Thưa thầy” – Người bảo vệ ngập ngừng lấy bình tĩnh rồi tiếp, anh ta không để ý tới sự có mặt của hai học sinh – “sáng nay tôi đi kiểm tra thì phòng vẫn khóa bốn lớp khóa. Nhưng mới đây tôi đi dọc hành lang thì mới phát hiện ra”
“Có ai khác thấy không?”
“Đang là giờ học nên chỉ mỗi mình tôi thôi”
“Được rồi” – thầy Chương ra lệnh – “anh hoãn giờ nghỉ giải lao của học sinh lại, tôi sẽ lên đó ngay”
Nói rồi cả người bảo vệ và thầy hiệu trưởng cùng ra đi. Nguyên và Huy ngồi nhìn nhau, mắt trợn tròn. Chỉ nghĩ tới căn phòng đó thôi đã thấy ớn lạnh trong người, nhất là sau những gì xảy ra đêm qua. Qua thái độ người bảo vệ, Huy có thể nhận ra những gì khủng khiếp có thể sắp đến. Nếu chỉ là cửa phòng hé mở mà còn sợ như vậy, thì huống chi Huy và Nguyên đã ở trong phòng đó gần 5 phút, quay ra toàn mạng phải là một điều thần kỳ.
“Nguyên, mình lên đó đi” – Huy hua tay trước mặt Nguyên
“Thôi, sợ lắm! Lỡ như mà…”
“Lần này có thầy hiệu trưởng, chắc là không sao đâu. Với lại, tớ cũng muốn biết có thật là mình đã gặp ma đêm qua không, hay đó chỉ là ảo giác”
“Cậu ác lắm Huy, tớ sợ thật mà” – Nguyên nhăn mặt gắt nhẹ Huy
Huy đứng lên tính bước ra cửa thì Nguyên bước theo ngay. Cô thà đi chung với bạn lên cái chỗ ma quái ấy, còn hơn ở lại một mình. Từ lúc ấy, đi đâu, làm gì Nguyên cũng không dám ở một mình, trừ khi bất đắc dĩ lắm. Theo chân thầy Chương lên lầu, nhưng bây giờ, trước căn phòng ấy, một đám đông học sinh đang tụ tập bên ngoài, dù có lệnh giải tán của thầy Chương.
Thầy hiệu trưởng bước vào trong căn phòng trong khi nhiều học sinh đứng bên ngoài. Hàng trăm lời bàn tán, xôn xao khắp dãy hành lang
“Lạ thật!Căn phòng trống trơn mà” – một học sinh bên cạnh Huy bình luận
“Sao lại như vậy được nhỉ?” – một giọng khác từ phía sau
“Vậy rốt cuộc chuyện này là sao?” – lại một học sinh khác thắc mắc
Huy nhìn thấy Long, đứa bạn thân của mình cũng đứng trong đám đông, và ngay lập tức hỏi thăm đầu đuôi câu chuyện
“Mới chừng hai phút trước thôi," - Long trả lời - đang học tự nhiên có tiếng va đập mạnh ngoài hành lang, rồi kéo theo những âm thanh nghe khó chịu lắm. Thầy giáo chịu không nổi nên kêu một hai đứa ra xem, rồi tụi nó la thất thanh làm cả bọn kéo ra ngoài. Vừa ra thì thấy căn phòng này mở toang từ lúc nào, mà không chỉ có vậy thôi đâu”
Long vừa nói vừa chỉ tay vào bên trong. Huy không hiểu lắm nhưng cũng nhìn theo. Cậu ta giật bắn người khi thấy ở ngay giữa phòng, một học sinh nữ treo lơ lửng.
Bên dưới, thầy Chương và một số thầy cô khác đang tìm cách đưa cái xác xuống. Vì phòng trống trơn nên phải đem cái ghế cao vào mới tháo được dây.
“Lại một vụ tự sát” – Huy lẩm bẩm
“Lại…?” – Long thắc mắc – “mày nói vậy nghĩa là sao?”
Đứng cạnh Huy lúc đó, Nguyên vô cùng sợ hãi vì những gì xảy ra. Cô bé đưa tay lên che mặt không dám nhìn
“Có sao không Nguyên” – Huy hỏi thăm
“Ờ… à… tớ vào nhà… vệ sinh… một lát” – Nguyên nói không ra câu rồi bỏ đi ngay
Phải một lúc cái xác mới được tháo xuống, đưa ra ngoài. Lúc này mọi người mới nhận ra đó là Lệ Quyên, học sinh lớp 12. Lúc đầu giờ, cô chủ nhiệm của Quyên đinh ninh em vắng mặt, nào ngờ lại ra thế này. Văng vẳng giữa đám đông là những tiếng sụt sùi khóc thương cho cô học sinh vắn số. Nhìn vẻ mặt cô ấy, người ta có thể đoán là cô ta đang phải chịu một sức ép tinh thần nào đó kinh khủng lắm. Hàng trăm khúc mắc, hàng ngàn giả thuyết cho việc Quyên có thể mở cả 4 ổ khóa và treo cổ, trong khi trong phòng thậm chí không hề có cái ghế hay bất cứ thứ gì có thể leo lên được. Thậm chí có ý kiến cho rằng có kẻ đã sát hại Quyên, treo cô ấy lên, rồi xóa toàn bộ dấu vết. Duy chỉ có Huy và thầy Chương thì hiểu rằng, đó là do một lời nguyền của căn phòng này, nơi trước đây từng có tới 3 học sinh treo cổ.
Hiệu trưởng ra lệnh giải tán học sinh và báo cáo cho phòng điều tra. Thầy Chương cho phép Huy theo mình xuống văn phòng trong khi các học sinh khác trở lại lớp học. Khóa kín của văn phòng, thầy Chương hỏi Huy lần nữa
“Em chắc là đêm qua căn phòng ấy mở toang chứ?”
“Dạ, chắc chắn là vậy. Lúc đó cũng khoảng chín giờ tối. Em nhớ như in là đặt chân vào căn phòng đó”
“Nếu vậy em có thấy gì trong đó không?”
“Dạ không… Thực ra là do tối qua nên bọn em nghĩ thế thôi”
“Có điều này, ngoại trừ em và Nguyên, không ai được biết hết” – thầy nghiêm mặt
“Dạ được, thầy cứ tin em”
“Theo phán đoán của phòng y tế trường, Quyên đã chết từ tối hôm qua, khoảng tám chìn giờ gì đó”
Lời nói của thầy làm Huy đứng lặng người. Chết từ tám chín giờ tối hôm qua. Đó chính là thời điểm Huy và Nguyên vào trường, hay chính xác hơn là lúc mà họ khám phá căn phòng bí ẩn kia.
“Vậy ý thầy là lúc đó…” – Huy hoài nghi
“Đúng thế!” – thầy Chương nghiêm giọng – “nếu những gì các em nói là thật, thì lúc căn phòng đó mở chính là lúc Quyên treo cổ”
Huy vô cùng hoang mang với giải thiết ấy. Tối hôm qua cậu và Nguyên không hề nhìn nhìn lên trần nhà, nên hiển nhiên không thể thấy cái xác nên không thể xác minh được. Nhưng cứ cho là vậy, thì vẫn còn nhiều thứ vô lý lắm, vì lúc Huy và Nguyên đi ngang qua lần đầu, căn phòng vẫn khóa kín, và trong suốt thời gian Nguyên lấy tài liệu không hề có tiếng động gì. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Huy lên tiếng hỏi
“Cuốn sách… Đâu mất rồi?”
Huy loay hoay tìm cuốn sách mà cậu đem về tối hôm qua. Rõ ràng là Huy đem theo cuốn sách đó tới văn phòng. Nhưng cậu không hề biết là trong lúc cả họ mải nghe kể chuyện và không chú ý, quyển sách đột nhiên biến mất. Thầy Chương biết cuốn sách đó và cũng tin những gì Huy nói nên ông không tỏ vẻ ngạc nhiên. Cuốn sách ấy nếu có biến mất thì cũng chỉ là điều đương nhiên, bởi lẽ nó vốn không thuộc về thế giới này.
Trong khi đó, Nguyên ngồi trong nhà vệ sinh mà toát mồ hôi lạnh. Cô ngồi thừ ra như người vô hồn, đầu óc luẩn quẩn những ý nghĩ khác nhau. Bụng Nguyên đau thắt bị hồi hộp, ngực cô co dãn liên hồi vì hơi thở mạnh và dòng lệ không ngừng chảy từ hai bên khóe mắt. Nguyên đang khóc, và khóc rất nhiều. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Cô hối hận vì đã vào trường đêm qua, để giờ đây phải mang nỗi ưu tư trong lòng. Giờ đây, khi đang ở một mình, cô cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Trong nhà vệ sinh nữa bây giờ vắng tanh vì sau khi phát hiện thi thể của Quyên, không ai còn dám ra khỏi lớp.
Ngồi trong này đã gần nửa giờ, Nguyên toan đứng lên thì nghe như có tiếng nước chảy. Cô bé mừng rỡ lên tiếng hỏi nhưng không có tiếng trả lời. Tiếp đó là những tiếng bước chân chậm rãi bước tới gần buồng của Nguyên. Cô cất tiếng hỏi lại nhưng cũng không có tiếng trả lời. Thông thường thì không nên hỏi vô cớ như Nguyên nhưng lúc này, cô đang trong cơn suy nhược thần kinh, nên luôn mang tâm trạng lo lắng. Tiếng bước chân đến rất gần và có vẻ như dừng lại đúng buồng của Nguyên. Nhưng lạ thay, qua khe hở bên dưới, Nguyên không thấy giày hay chân của bất cứ ai. Rồi đột nhiên, cô lại có cảm giác bị theo dõi. Nguyên đã ngờ ngợ là có cái gì đó nhìn mình nãy giờ, nhưng đây mới là lúc cô có cảm giác rõ rệt nhất. Lấy hết can đảm, Nguyên mở tung cửa buồng, nhưng bên trong nhà vệ sinh nữ lúc này vắng tanh, thậm chí còn không có giọt nước nào đang chảy như cô nghe thấy.
Nguyên thở phào bước đến bồn rửa tay, nhưng khi nhìn vào gương, cô hốt hoảng khi thấy có cái bóng trắng đứng trước cửa buồng mà cô vừa bước ra. Nguyên lập tức quay lại nhưng nó đã không còn nữa. Cô run tay tắt vòi nước chạy nhanh ra ngoài, tới phòng hiệu trưởng. Thật may mắn vì Huy đang đứng bên ngoài văn phòng, còn thầy Chương đang làm việc vơi đội điều tra bên trong. Thấy bạn mình chạy thục mạng và có vẻ sợ hãi, Huy trấn an ngay
http://www.vietfreefun.com/extras/upload/images/1406154981_453c1b59fdfd77.img.jpg
Đã hơn tám giờ tối. Thật là tai hại! Ngày mai nộp bài mà bây giờ Thảo Nguyên mới phát hiện mình để quên xấp tài liệu ở trường.
Bài tập này khá quan trọng. Nếu không hoàn thành, Nguyên có thể gặp rắc rối lớn, cả ở trường lẫn với gia đình em.
Không còn cách nào khác, cô bé phải quay lại trường lấy, nhưng ngặt nỗi, nếu cho ba mẹ biết thì Nguyên sẽ bị la vì tính cẩu thả. Đây có lẽ là lần thứ… mấy chục Nguyên để quên đồ. Chứng nào tật nấy, có la đến đâu cũng không sửa được tính hay quên. Thế nhưng, đi vào trường một mình ban đêm thì thật không an tâm chút nào. Ở thị trấn nhỏ này, tám giờ tối là không gian đã trở nên tĩnh mịch. Khác với sự tấp nập ở những thành phố lớn, vùng này ít những quán nhậu hay những chỗ vui chơi về đêm, nên mọi người gần như đi ngủ từ sớm.
Nhìn qua khung cửa sổ, màn đêm bao quanh thị trấn khiến Nguyên càng thấy sợ khi phải bước chân ra khỏi nhà. Con nhỏ bạn thân nhất của Nguyên lại sống xa, nên nếu qua nhà nó đi cùng sẽ rất mất thời gian. Bất đắc dĩ, Nguyên mượn cớ sang nhà Huy hỏi bài rồi nhờ người bạn hàng xóm cùng đi tới trường cho đỡ sợ.
“Mẹ ơi, con sang nhà Huy hỏi bài một chút nhé, mai con phải nộp bài rồi”
Sau lời nói dối ngượng ấy, Nguyên không đợi mẹ trả lời mà phóng ngay ra cửa, chạy tới nhà của Huy cách đó mấy căn. Huy bằng tuổi Nguyên, cùng trường nhưng học khác lớp. Nguyên mới chỉ biết Huy chừng mấy tháng nay khi gia đình cô bé dọn tới thị trấn này. Với người bạn hàng xóm này, Nguyên có một vài ấn tượng. Với Nguyên cậu ta học giỏi, ngoan hiền và hòa đồng. nhưng lại ít nói, nhưng đôi khi lại còn giống mọt sách nữa. Vì vậy, một mặt Nguyên nể trọng Huy, nhưng cô bé cũng rất ít khi nói chuyện với cậu ta.
Tiếng chuông cửa reo lên. Thường thì giờ này ít ai tới nhà Huy, nên cậu ta rất ngạc nhiên khi trông thấy Nguyên. Dưới ánh trăng mờ ảo, hình ảnh cô bạn cùng trường trông còn xinh hơn lúc thường. Với gương mặt xinh xắn và tính tình dễ mến, Nguyên là một trong những nữ sinh dễ thương nhất trường. Làn gió nhẹ lướt qua mái tóc bồng bềnh dài qua vai của Nguyên càng làm tăng lên nét đẹp tự nhiên trong cô. Dù đã để ý Nguyên từ lâu nhưng Huy chưa có cơ hội gây ấn tượng với cô bạn, vì cô ta thường hay tránh né; nhưng Huy không ngờ là tối nay Nguyên lại xuất hiện ngay trước cửa nhà mình.
“Tối rồi sao không ở nhà học bài?” – Huy lên tiếng trước
“À.. thực ra là…” – Nguyên do ngượng nên cứ ấp úng mãi
“Không làm bài được hả” – Huy hỏi đùa
“Đáng ghét quá đi” – Nguyên bĩu môi dùng hai tay đẩy nhẹ Huy
“Vậy chuyện gì khiến “tiểu thư” qua đây thế này?”
“Minh… để quên tài liệu ở trường. Ba mẹ mà biết là la cho thúi đầu. Huy đi đến trường với Nguyên được không, đi một mình sợ lắm. Làm ơn đi!” – Nguyên hạ giọng nài nỉ.
Nói tới trường học, từ lúc vào trường tới giờ, Huy có nghe nhiều tin đồn về tiếng động lạ trong trường ban đêm. Nào là có tiếng bước chân ở cầu thang, rồi cái bóng ngoài hành lang. Nghe đâu đã có hai người bảo vệ bỏ việc, nghe đồn là do gặp ma, nhưng hiệu trưởng đã chối phăng việc này. Lại còn có bạn khẳng định là từng nhìn thấy những đốm sáng mờ mở di chuyển khi người này tình cờ đi ngang khu trường vào một buổi tối, thậm chí có người khác còn nghe tiếng như tiếng sấm phát ra từ trong trường. Thế nhưng Huy không tin những chuyện vớ vẩn đó, cho rằng học sinh đặt ra câu chuyện hù dọa nhau. Đứng trước cô bạn mà cậu có cảm tình đang nài nỉ, Huy không nỡ từ chối. Cộng thêm óc tò mò về những tin đồn đó, vả lại đây cũng là cơ hội tốt để gây ấn tượng với Nguyên nên không có lý do gì mà lại không thử mạo hiểm tới trường, và nếu có thể thì sẽ “gặp” ma một lần cho biết.
“Được thôi” – Huy nói – “với một điều kiện”
“Nói nghe coi”
“Trưa mai đi ăn với mình”
Suy nghĩ vài giây, Nguyên gật đầu đồng ý và hai người bắt đầu rảo bước trên con đường cái. Thị trấn này không có nhiều xe qua lại ban đêm nên cũng gắn ít đèn đường. Nếu không có ánh trăng thì chắc cũng chẳng thấy đường mà đi. Không gian vắng vẻ, lặng thinh, chỉ thỉnh thoảng có vài ba tiếng động từ những căn nhà ven đường. Lâu lâu cũng bắt gặp vài chiếc xe trên đường, nhưng dường như họ không phải dân vùng này. Khí trời đêm se lạnh. Một vài cơn gió thổi qua cũng làm Nguyên cảm thấy ớn lạnh; và mỗi lần như thế, cô bé thường nắm lấy cánh tay Huy và hơi run mình; còn Huy thì chỉ mỉm cười nhưng không nói gì.
Đường tới trường không xa nên chỉ độ chưa tới nửa giờ, hai đứa đã đứng trước cổng sắt. Trong đêm tối, xung quanh không một ngọn đèn đường, ngôi trường trung học nhìn thật âm u. Ngôi trường có ba gian nhà tạo hình chữ U, ở giữa là sân chơi. Ban ngày thì nơi đây nhộn nhịp nhưng vào lúc này, khi bóng đêm bao phủ ngôi trường thì nó bị bao trùm bởi một không gian tối tăm đáng sợ. Ánh điện duy nhất phát ra từ phòng trực của người bảo vệ.
“Hy vọng mình không bị phát hiện” – Nguyên lo lắng
“Không sao đâu, tớ biết chắc ông bảo vệ giờ này đang chui gầm bàn ngủ rồi”
“Sao cậu biết?” – Nguyên trố mắt ngạc nhiên
Huy không đáp lại. Cậu ta chỉ mỉm cười rồi mở hé cánh cổng nhỏ và ra hiệu cho Nguyên bước vào. Đang khi bước qua cánh cổng sắt, Nguyên cảm thấy luồng gió lạnh thổi qua, đồng thời sống lưng cô cũng như bị ngâm trong nước đá. Trong giấy phút ấy, Nguyên cảm giác như có ánh mắt đang theo dõi mình, nhưng cái cảm giác bị theo dõi ấy không bình thường. Cô bé từng bị nhiều anh chàng cùng lớp theo dõi, nhưng cải cảm giác lần này khác hẳn, nó đáng sợ hơn nhiều. Cô bé rùng mình, toan lên tiếng thì có cánh tay từ sau bịt lấy miệng.
“Cậu không được tạo tiếng động, không thì bảo vệ nghe thấy đó” – Huy nói nhỏ vào tai Nguyên
Nguyên thở phào một tiếng và cảm thấy yên tâm hơn. Cô cũng không còn cảm thấy cái lạnh thấu xương hay bị theo dõi nữa. Hai người bạn lặng lẽ bước men theo hành lang dãy nhà bên trái, cố gắng nhấc chân thật nhẹ. Huy ngó qua ngó lại đề phòng bị phát hiện, trong khi Nguyên dù có bạn bên cạnh nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng. Nhất là cái cảm giác bị theo dõi lúc nãy vẫn chưa thôi ám ảnh cô bé.
Đột nhiên, Huy vội kéo tay Nguyên nấp vào góc tối khi nghe thấy tiếng động. Sợ người bảo vệ nghe thấy, hai đứa không dám thở mạnh. Không gian yên tĩnh đến nỗi họ có thể nghe cả tiếng tim mình đập. Mang theo đèn nhưng Huy không dám chiếu bừa bãi vì có thể sẽ bị phát hiện. Mò mẫm một lúc, hai người đến được cầu thang duy nhất dẫn lên lầu. Mặc dù lối đi này rất quen thuộc, Huy và Nguyên đều đi qua hàng ngày để vào lớp, nhưng vào lúc này thì khác hẳn. Cả hai đều có cảm giác sợ hãi như thể đang ở một nơi xa lạ chứ không còn là ngôi trường thân quen của họ nữa.
“Sao tớ hồi hộp quá” – Nguyên lo lắng
“Thôi nào, sắp tới rồi. Với lại có tớ bên cạnh, cậu lo gì nữa”
Trên đường tới lớp Nguyên, cả hai phải đi qua một căn phòng mà lúc nào cũng khóa. Kỳ lạ ở chỗ, người ta lại dùng đến bốn ổ khóa lớn. Ngoài những thầy cô ở trường lâu năm, không ai biết trong đó có gì. Nhà trường cấm tất cả học sinh không được nhắc đến căn phòng đó. Họ chỉ giải thích là đó là phòng chứa những vật dụng quan trọng của trường, học sinh không được vào. Tuy nhiên, nhiều học sinh vẫn bàn tán về căn phòng kỳ lạ, đa số đều nghĩ là hiệu trưởng giấu thứ gì trong đó, nhưng không ai dám lên tiếng vì đã có một học sinh từng bị đuổi học chỉ vì tìm cách phá ổ khóa. Điểm đáng nghi hơn nữa là tất cả những tin đồn ma quái trong trường đều liên quan tới căn phòng này. Từ những tiếng động lạ, những ánh sáng lạ đến những sự việc khó hiểu đều được cho là đến từ sự kỳ bí của căn phòng. Mặc dù cả Huy và Nguyên chưa bao giờ chứng kiến, nhưng rất nhiều nhân chứng, đa số là học sinh, quả quyết về điều này.
Bước ngang qua căn phòng khóa kín, Nguyên có cảm giác lạnh cóng mặc dù ngoài trời không hề có gió. Cái lạnh này gấp bội lần cái lạnh cô cảm giác ở cổng trường. Đang bàng hoàng trước cái lạnh thấu xương, Nguyên lại cảm giác bị theo dõi, và lần này, sự theo dõi ấy có vẻ đến từ chính căn phòng khóa kin kia. Người Nguyên khựng lại như kẻ vô hồn, và rồi như bừng tỉnh, cô bé nắm chặt tay bạn rồi nhắm mắt chạy thật nhanh đến lớp học của mình cuối hành lang. Bị bạn kéo đột ngột nhưng Huy không tỏ ra phản kháng. Huy hiểu cảm giác của Nguyên vì chính Huy cũng cảm thấy lạnh thấu xương nhưng vẫn cố tỏ ra can đảm trước mặt con gái.
Tới cửa lớp, Nguyên thở hổn hển. Cô bé cố gắng quên đi những cảm giác kỳ lạ kia. Nguyên định nói cho Huy biết nhưng cô lại nghĩ là do mình ảo giác vớ vẩn, nên lẳng lặng bước vào lớp, đến bàn học của mình để lấy tài liệu. Trong khi đó, đứng cạnh cửa, Huy thấy một cuốn sách trên cái bàn học nhỏ. Bước đến bên cạnh, chiếu cây đèn nhỏ lên mặt bàn, Huy nhận ra đó là một quyển sách truyện rất nổi tiếng cách đây hơn mười năm. Có lần Huy nghe ba nói về quyển sách đó. Đúng là nó từng làm mê mẩn giới trẻ trong cả thời gian dài nhưng bây giờ thì đâu còn ai đọc nó nữa. Huy nghĩ cuốn sách có thể là của người lạ đem vào nên quyết định đem về để đưa lại cho nhà trường.
“May quá!” – Nguyên nói – “Thấy tài liệu rồi, mình đi thôi”
“Shhh, nhỏ thôi” – Huy đưa ngón tay lên miệng ra hiệu
Quay lại hành lang, Huy và Nguyên hết sức ngạc nhiên khi thấy cánh cửa căn phòng kia đã được mở toang. Sự việc xảy ra quá đột ngột. Mới ít phút trước, cả hai đều kinh hãi cái cảm giác rờn rợn từ căn phòng bí ẩn, vậy mà giờ đây nó lại mở toang, trông bình thường như những phòng học khác. Hai đứa nhìn nhau, trong đầu nảy sinh hàng chục câu hỏi.
“Sao lại như vậy nhỉ?” – Huy thắc mắc
“Ai lại mở ra vậy, nó đã bị cấm rồi mà” – Nguyên thêm vào
Dường như sực nhớ ra điều gì, Huy vội kéo tay Nguyên trở lại vào trong lớp.
“Sao vậy Huy?”
“Shhh, đừng làm ồn” – Huy giải thích – “có thể là trộm, hoặc là có ai đó làm chuyện gì đó mờ ám”
“Cũng có thể” – Nguyên nhớ lại – “hôm trước nghe mấy đứa trong lớp nghi ngờ thầy hiệu trưởng giấu thứ gì đó quý giá; nghĩ cũng có lý, vì căn phòng đó khóa bốn ổ, mở ra nhanh như vậy thì chỉ có thể là người quen thôi”
Huy giật mình vì lời kết luận đó. Đúng như Nguyên nói, mở bốn ổ khóa đồ sộ nhanh như vậy thì phải là người quen tay. Hơn nữa, mở những ổ khóa cỡ đó thì chắc chắn phải gây ra tiếng động, trong khi từ nãy đến giờ ngoài tiếng nói chuyện của hai đứa, Huy không hề nghe thấy bất cứ thứ gì khác, thậm chí là những tiếng nhỏ nhất cũng không có.
“Ngồi ở đây nhé, để mình ra ngoài xem sao” – Huy đề nghị
“Đừng!” – Nguyên kéo tay bạn lại – “ngồi một mình sợ lắm”
“Đây là lần đầu tiên tớ thấy căn phòng đó được mở, mà chắc cũng không có cơ hội thứ hai đâu. Tớ muốn đi xem thử”
“Vậy thì tớ cũng muốn đi. Nhưng mà mình chỉ đi ngang, ngó vào rồi về nhé”
Huy gật đầu đồng ý và họ bước ra ngoài. Căn phòng kia vẫn mở toang, trong khi không có dấu hiệu gì cho thấy có người bên trong. Lấy hết can đảm, hai đứa bạn bước tới căn phòng kia. Thế nhưng, khi ngó vào bên trong, cả hai vô cùng ngạc nhiên khi thấy nó hoàn toàn trống trơn. Căn phòng này cấu trúc cũng như tất cả những phòng học khác, chỉ khác là trong phòng không có gì trừ bốn bức tường. Vậy thì tại sao căn phòng lại phải khóa kín.
Cả hai cảm thấy yên tâm vì tưởng chừng sẽ nhìn thấy những thứ khủng khiếp trong phòng. Vậy là không phải hiệu trưởng buôn lậu hay giấu thứ gì mờ ám, cũng chẳng có dấu hiệu gì của ma quỷ. Sau một phút ngớ người ra vì những suy nghĩ quá cao xa của mình, Huy chợt cười, vỗ nhẹ vai Nguyên
“Tưởng căn phòng có gì ghê gớm” – Huy nói – “Nguyên dám bước vào trong không?”
“Vào thì vào, sợ gì”
Bước qua cánh cửa phòng, Huy cảm thấy ngột ngạt khó tả. Khác với không gian thoáng mát bên ngoài, đứng trong này khiến cậu ta khó thở. Nguyên bước từng bước tới giữa phòng rồi ngó xung quanh. Trong phòng tối om, chì có ánh trăng mờ ảo chiếu vào làm tăng thêm vẻ âm u vốn có. Quả thật phòng không có gì ngoại trừ lớp bụi bám dày đặc khắp nơi.
Đột nhiên, Huy và Nguyên cảm thấy lạnh buốt và vô cùng sợ hãi mà không hiểu vì sao. Luồng gió lạnh từ ngoài thổi vào làm cả hai nổi da gà. Nguyên nhận ra ánh mắt đã theo dõi cô suốt từ lúc mới vào trường, nhưng lần này, nó đến từ xung quanh cô. Chưa hết bàng hoàng, cả hai lại nghe như có tiếng xì xào bên tai. Nó nghe như tiếng nói, nhưng không phải giọng nói bình thường, mà như là phát ra từ một nơi xa xôi. Cái tiếng ấy nghe thật chói tai. Nguyên đưa cả hai tay lên bịt tai với vẻ mặt nhăn nhó, trong khi Huy liên tục ngoáy tai, cố gắng đẩy những âm thanh kia ra xa. Nguyên từ chỗ đứng im như tượng, giờ đây hai tay ôm lấy đầu còn hai chân run cầm cập khiến cô khụy xuống. Huy cũng không hơn, cả người run lên vì kinh sợ. Những lúc như thế này, đầu óc thông minh sắc bén của cậu ta cũng không thể giúp gì hơn.
Trong phút định mệnh ấy, Huy lấy hết can đảm nắm lấy tay Nguyên kéo bạn vụt nhanh ra ngoài. Không may, phần vì sợ, phần bị kéo đột ngột, Nguyên mất thăng bằng nên vấp vào cửa và bị té chảy máu, nằm sóng soài ngoài hành lang.
“Chết thật” – Huy nghĩ trong đầu – “giờ thì mình không thể bỏ cô ấy ở đây, nhưng nếu không đi nhanh thì chính mình cũng sẽ…”
Còn Nguyên thì dù chảy máu nhưng vẫn không nói nên lời, khuôn mặt cô vẫn còn in rõ nỗi sợ hãi. Cô vẫn còn nằm trong tay của bạn mình nhưng hầu như không còn cảm nhận được gì nữa. Vừa lúc đó, có tiếng động phía cầu thang. Huy nghĩ là người bảo vệ đi kiểm tra.
“May quá, bác bảo vệ” – Huy nghĩ thầm. Sau những sự việc vừa qua, cậu ta giờ đây thà bị bảo vệ bắt còn hơn là đối mặt với những thứ kinh khủng kia.
Bóng người bước ra từ phía cầu thang, nhưng đó không phải là ông bảo vệ, mà là hai người khác, một nam một nữ. Họ đi tới phía Huy và Nguyên. Theo dáng mạo thì Huy nhận thấy hai người này chỉ bằng tuổi mình, nhưng họ có vẻ trưởng thành hơn nhiều. Huy còn đang băn khoăn về sự xuất hiện đột xuất này thì một trong hai người nọ bước tới cạnh bên lên tiếng
“Bạn bị chảy máu rồi” – Người con gái chỉ vào chân của Nguyên và nói – “để mình băng lại vết thương”
“Mình tên là Tuấn. Các bạn cũng để quên đồ sao?” – Người kia đưa tay ra chào – “cũng tại Linh để quên sách nên mới nhờ mình cùng quay lại trường”
“Cái ông này vô duyên” – học sinh tên Linh gắt nhẹ Tuấn
Hóa ra là hai học sinh cùng trường. Huy thở phào nhẹ nhõm trong khi Linh băng bó cho Nguyên. Ít phút sau, máu ngưng chảy. Nguyên cũng hoàn hồn nhưng dường như vẫn còn chút sợ hãi. Cô bé không nói gì, chỉ nắm lấy cánh tay Huy để bạn mình dìu dậy.
“Cám ơn hai bạn nhiều lắm!” – Huy nói – “không nhờ các bạn, bọn mình chẳng biết sao nữa. Thật phiền hai người quá”
“Có gì đâu” – Linh cười – “cùng cảnh ngộ mà. Thôi, dìu cô ấy về nhà trước đi, bọn mình lấy sách xong sẽ về ngay”
“Phải đó” – Tuấn tiếp lời – “đi chung dễ bị bảo vệ thấy lắm”
Thấy có lý, Huy dìu Nguyên xuống lầu, chậm rãi từng bước một. Giờ đây họ không còn chú tâm tới việc bị phát hiện nữa. Tuy nhiên, vì quá sợ hãi và phần vì mải chú tâm tới vết thương của Nguyên, họ không hề phát hiện ra là cánh cửa của căn phòng kia đã khép lại từ lúc nào.
Ra về trót lọt, không gặp trở ngại gì. Khí trời về khuya mát mẻ làm hai người bạn gạt đi những chuyện kỳ quái mới đây, và họ thỏa thuận là sẽ giữ bí mật, không hé lộ cho bất cứ ai. Vì thế, khi vào nhà, Nguyên bước ngay vào phòng và chỉ nói vọng ra ngoài:
“Con về rồi. Bây giờ con tập trung làm bài, ba mẹ đừng vào trong nhé”
Sự thật thì Nguyên không muốn ba mẹ thấy vết thương, vì chính lúc đầu cô đã nói dối là chỉ sang nhà Huy hỏi bài. Cái chân vẫn đau nhói và cái cảm giác kia vẫn âm ỉ trong tâm trí cô bé. Nguyên cố gắng chỉ nghĩ đến bài tập để không còn bị ám ảnh nữa. Chừng hai ba tiếng sau, cô bé hoàn tất bài nhưng cũng không tài nào ngủ được vì cái chân đau. Nguyên thầm nghĩ, nếu không có Linh và Tuấn tới băng bó, không biết cô có lết về nhà nổi không.
Phần Huy, đêm đó, cậu ta không ngừng nghĩ đến những sự việc vừa qua. Vốn thông minh, Huy nhận ra nhiều cái khác thường đêm nay. Không lẽ đột nhập vào trường dễ vậy sao, và dù ngủ say thì những tiếng bước chân trên hành lang, tiếng mở khóa, tiếng Nguyên la vì đau, và cả tiếng nói chuyện cũng không thể không nghe thấy, huống chi bác bảo vệ có nhiều năm kinh nghiệm. Vậy mà suốt lúc ở trường hồi tối, Huy không hề thấy ông ta. Kỳ lạ hơn nữa là căn phòng trống trơn kia, cùng với sự rờn rợn bên trong, cái lạnh tê tái cùng với sự kinh hoàng tột độ. Chưa hết, hai người bạn tên Linh và Tuấn kia, ngoài việc họ trông chững chạc hơn, thái độ của hai người đó cũng khó hiểu. Lén vào trường ban đêm là vi phạm nội quy, nhưng dường như trông họ thật thoải mái, không chút lo lắng gì, lại còn đem theo băng gạc, trong khi họ đâu biết trước là Nguyên sẽ bị thương. Nhưng điểm lạ nhất đó là Huy chưa từng gặp họ bao giờ, dù đã học gần ba năm trong trường, và bạn bè thì Huy cũng quen khá nhiều. Dòng suy nghĩ cuốn theo tâm trí Huy suốt đêm khiến cậu không chợp mắt được....
Buổi học sáng hôm sau, Nguyên không thể tập trung nghe giảng. Đầu óc cứ quay cuồng, mắt lim dim vì cả đêm qua có ngủ đủ giấc đâu. Bài trên bảng thì như nhảy nhót trước mắt, lời cô thì nghe như sấm đấm vào tai. Chịu không nổi, Nguyên gục luôn ra bàn. Bên lớp kia, hoàn cảnh của Huy cũng chẳng khá hơn. Đang gục đầu thì có tiếng lay bên vai
“Đứa nào đấy” – Huy gắt – “để yên tao ngủ coi”
Nhưng Huy lại cảm thấy bị lay người. Đang trong cơn buồn ngủ, bị phá thì ai mà chẳng tức, nên Huy quát luôn
“Đã bảo để yên rồi mà, có điếc không đấy? Lần nữa thì coi chừng”
Lần này vẫn đôi bàn tay ấy nhưng nhéo thật mạnh vào vai Huy. Tức quá, cậu học sinh ngồi phắt dậy toan chửi thì thấy thầy giáo đứng ngay bên bàn mình
“Em xin lỗi” – Huy lí nhí
“Giỏi thật đấy” – thầy giáo gắt – “xuống phòng hiệu trưởng ngay”
Huy thở dài bước ra khỏi lớp dưới hàng chục con mắt ngó theo. Huy thầm nghĩ phen này cậu sẽ gặp rắc rối to vì thầy Chương, từ lúc làm hiệu trưởng rất nghiêm khắc với những học sinh ngủ trong lớp hay hỗn với giáo viên. Đến trước cửa phòng hiệu trưởng, Huy ngạc nhiên khi thấy Nguyên cũng đứng ở đó.
“Ngủ gật hả?” – Huy hỏi
Nguyên gật đầu. Ngay lúc đó thầy hiệu trưởng mở cửa cho phép cả hai bước vào. Thầy hiệu trưởng ngạc nhiên khi thấy Huy và Nguyên, vì vốn dĩ cả hai đếu là học sinh ngoan, chưa bao giờ bị giáo viên đưa xuống phòng hiệu trưởng. Vốn là giáo viên kỳ cựu nên khi nhìn thoáng qua Huy và Nguyên, thầy Chương biết đây không phải là trường hợp bình thường. Vẻ mặt hai đứa học sinh bơ phờ pha chút sợ hãi, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, cộng với sự lo lắng hiện rõ, khiến thầy Chương càng tin là có chuyện bất thường xảy ra.
Thế nhưng, thầy cố hỏi bao nhiêu, hai em đều lắc đầu. Trong thâm tâm Huy nghĩ là thầy đoán được việc mình đột nhập vào trường nên càng lo sợ. Bất đắc dĩ, thầy Chương dùng chiêu cuối, dọa gọi phu huynh và đuổi học cả hai. Cuối cùng Nguyên đành phải lên tiếng. Cô học sinh cho thầy xem vết thương ở chân và bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc. Ngồi bên, Huy cũng tiếp lời cô bạn. Hai đứa thay phiên sau thuật lại câu chuyện, tỉ mỉ đến từng chi tiết, không bỏ xót bất cứ điều gì, kể cả những cảm giác hay những tiếng động nhỏ nhất.
Nói đến đây, thầy Chương mặt tái mét, đưa tay ôm trán, sợ hãi không nói nên lời. Phải một hồi sau, thầy mới lấy lại bình tĩnh rồi kể với giọng run run:
“Không thể giấu các em nữa. Thầy biết là không nên giấu nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc. Các em phải hứa sẽ thật bình tĩnh dù chuyện gì xảy ra đi nữa, và những gì thầy nói, các em hãy giữ kín trong lòng”
Huy và Nguyên gật đầu rồi ngồi yên lắng nghe thầy Chương.
“Chuyện đã hơn mười năm, kể từ khi thầy mới làm hiệu trưởng. Lúc đó, căn phòng đó là một phòng học bình thường. Gần cuối năm học, một nữ sinh tên Ngọc Trân vì không làm bài đã khiến thầy giáo của mình nổi giận. Bài luận ấy rất quan trọng đối với việc tốt nghiệp nên thầy giận là phải. Nhưng trong phút nông nổi, thầy giáo đó bắt Trân nằm lên bàn và dùng thước gỗ đánh học sinh đó liên tục trước mặt bao nhiêu học sinh. Không rõ thầy đánh ra sao nhưng theo đa số học sinh trong lớp thì trận đòn thật tàn nhẫn, và thầy chỉ ngưng sau khi đánh ít nhất hai chục roi, khiến Trân chảy máu. Sự việc thật tồi tệ, gây tai tiếng cho cả trường. Thầy giáo đó bị đuổi việc sau đó một tuần. Nhưng vết thương trong lòng thì không thể xóa được. Một tháng sau ngày đó, vào một đêm trăng sáng, Trân treo cổ ngay tại lớp học mình là chính căn phòng đó”
Thầy Chương ngừng một lát, suy tư, uống ngụm nước rồi tiếp
“Nhưng cái đáng sợ là” – thầy hiệu trưởng ngập ngừng giây lát – “theo một số nhân chứng thì sau khi bị đòn, lúc về chỗ ngồi, Trân đưa tay ra sau xoa nên tay cũng dính máu, và trong lúc đứng không vững, tay cô học sinh hất cuốn sách lịch sử trên bàn mình xuống đất. Máu từ tay cô bé dính lên trang sách. Các em có biết máu dính thế nào không?”
Huy và Nguyên vẫn im lặng, chỉ nhẹ lắc đầu. Cả hai vẫn bồi hồi xúc động vì cái chết thương tâm của cô học sinh kia.
“Làm nên lịch sử” – thầy Chương chậm rãi nói
“Thưa thầy, sao ạ?” – Lúc này Huy mới lên tiếng
“Dấu máu ấy” – thầy Chương nói tiếp – “dính vào bài bình luận của một sử gia, ngay đúng dòng chữ Những trận chiến làm nên lịch sử, và chỉ dính đúng vào bốn chữ cuối”
“Như vậy có nghĩa là…” – Nguyên quay lại nhìn Huy nhưng thầy hiệu trưởng cắt ngang, tiếp tục câu chuyện đang dang dở.
“Mọi việc không dừng lại ở đó. Đúng cái đêm định mệnh ấy, một học sinh khác tên Linh, là bạn thân với Trân, đã cùng với Tuấn quay lại trường lấy cuốn sách để quên và họ đã nhìn thấy cảnh Trân treo cổ. Hai học sinh đó báo ngay cho bảo vệ nhưng đã quá trễ. Chứng kiến cảnh bạn thân treo cổ chết ngay trước mắt, Linh không cầm lòng được. Cô bé khóc mãi, tinh thần suy sup thấy rõ. Cũng từ đó, Linh luôn bị ám ảnh bới cảnh tượng kinh hoàng đó. Tôi thường nghe một số thầy cô phàn nàn về thái độ cũng như những lời nói khó hiểu của Linh. Nhưng có ai ngờ được là một tháng sau, cũng vào cái đêm trăng tròn, Linh cũng treo cổ ngay tại phòng đó, và một tuần sau đó thì đến lượt Tuấn. Từ đó, nhà trường phải khóa kín căn phòng”
Nghe xong câu chuyện, Huy và Nguyên ngồi bất động vì kinh hoàng. Cả Huy và Nguyên lặng người, không biết nói gì hơn, vì theo lời của thầy Chương, Linh và Tuấn đã chết trong căn phòng kia. Nếu vậy thì sao họ lại xuất hiện đêm qua. Huy vẫn còn hoài nghi cho tới khi thầy Chương lục trong ngăn kéo ra những tấm hình của ba nạn nhân. Cậu học sinh hốt hoảng vì khuôn mặt Linh và Tuấn đêm qua y hệt khuôn mặt trong ảnh. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, những người đã tận tâm giúp đỡ Huy và Nguyên đêm qua thực ra chỉ là những hồn ma. Nhưng tại sao họ lại giúp mình, tại sao họ lại xuất hiện đúng lúc, và quan trọng nhất, tại sao căn phòng kia mở toang và ai đã mở nó. Những suy nghĩ ấy chiếm trọn tâm trí hai đứa học sinh trung học chưa bao giờ gặp ma trước đây.
Cũng như Huy và Nguyên, đầu óc thầy Chương bây giờ rối bời. Mặc dù trước đây không mấy tin vào những vấn đề tâm linh, nhưng mỗi khi nghĩ tới căn phòng kia, thầy Chương không tránh được ý nghĩ về linh hồn những học sinh đã từng tự sát. Thầy không hề ngạc nhiên khi Huy và Nguyên kể về sự có mặt của Linh và Tuấn. Những lời đồn đại về ma quỷ bấy lâu nay, thầy chỉ cấm, nhưng chính thầy còn tin vào những lời đồn ấy. Bởi vì bản thân thầy cũng từng tận mắt nhìn thấy hồn ma của Trân, dù chỉ là trong những giấc mơ. Thầy hiệu trưởng cũng cảm thấy có trách nhiệm trong cái chết của Trân.
Bỗng nhiên, từ bên ngoài, người bảo vệ vội vàng lao vào, mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, thở hổn hển nói không ra tiếng. Bác bảo vệ chỉ nấc lên vơi giọng run run đầy kinh sợ.
“Thưa… thưa… thầy… hiệu trưởng… căn phòng… căn phòng đó… tự nhiên… nó… nó… mở… mở ra rồi…”
Thầy Chương giật bắn người, dựng cả tóc gáy, đứng bật dậy hỏi tới tấp
“Anh bảo sao? Căn phòng… đó ư? Sao lại mở? Có chuyện gì vậy?...”
“Thưa thầy” – Người bảo vệ ngập ngừng lấy bình tĩnh rồi tiếp, anh ta không để ý tới sự có mặt của hai học sinh – “sáng nay tôi đi kiểm tra thì phòng vẫn khóa bốn lớp khóa. Nhưng mới đây tôi đi dọc hành lang thì mới phát hiện ra”
“Có ai khác thấy không?”
“Đang là giờ học nên chỉ mỗi mình tôi thôi”
“Được rồi” – thầy Chương ra lệnh – “anh hoãn giờ nghỉ giải lao của học sinh lại, tôi sẽ lên đó ngay”
Nói rồi cả người bảo vệ và thầy hiệu trưởng cùng ra đi. Nguyên và Huy ngồi nhìn nhau, mắt trợn tròn. Chỉ nghĩ tới căn phòng đó thôi đã thấy ớn lạnh trong người, nhất là sau những gì xảy ra đêm qua. Qua thái độ người bảo vệ, Huy có thể nhận ra những gì khủng khiếp có thể sắp đến. Nếu chỉ là cửa phòng hé mở mà còn sợ như vậy, thì huống chi Huy và Nguyên đã ở trong phòng đó gần 5 phút, quay ra toàn mạng phải là một điều thần kỳ.
“Nguyên, mình lên đó đi” – Huy hua tay trước mặt Nguyên
“Thôi, sợ lắm! Lỡ như mà…”
“Lần này có thầy hiệu trưởng, chắc là không sao đâu. Với lại, tớ cũng muốn biết có thật là mình đã gặp ma đêm qua không, hay đó chỉ là ảo giác”
“Cậu ác lắm Huy, tớ sợ thật mà” – Nguyên nhăn mặt gắt nhẹ Huy
Huy đứng lên tính bước ra cửa thì Nguyên bước theo ngay. Cô thà đi chung với bạn lên cái chỗ ma quái ấy, còn hơn ở lại một mình. Từ lúc ấy, đi đâu, làm gì Nguyên cũng không dám ở một mình, trừ khi bất đắc dĩ lắm. Theo chân thầy Chương lên lầu, nhưng bây giờ, trước căn phòng ấy, một đám đông học sinh đang tụ tập bên ngoài, dù có lệnh giải tán của thầy Chương.
Thầy hiệu trưởng bước vào trong căn phòng trong khi nhiều học sinh đứng bên ngoài. Hàng trăm lời bàn tán, xôn xao khắp dãy hành lang
“Lạ thật!Căn phòng trống trơn mà” – một học sinh bên cạnh Huy bình luận
“Sao lại như vậy được nhỉ?” – một giọng khác từ phía sau
“Vậy rốt cuộc chuyện này là sao?” – lại một học sinh khác thắc mắc
Huy nhìn thấy Long, đứa bạn thân của mình cũng đứng trong đám đông, và ngay lập tức hỏi thăm đầu đuôi câu chuyện
“Mới chừng hai phút trước thôi," - Long trả lời - đang học tự nhiên có tiếng va đập mạnh ngoài hành lang, rồi kéo theo những âm thanh nghe khó chịu lắm. Thầy giáo chịu không nổi nên kêu một hai đứa ra xem, rồi tụi nó la thất thanh làm cả bọn kéo ra ngoài. Vừa ra thì thấy căn phòng này mở toang từ lúc nào, mà không chỉ có vậy thôi đâu”
Long vừa nói vừa chỉ tay vào bên trong. Huy không hiểu lắm nhưng cũng nhìn theo. Cậu ta giật bắn người khi thấy ở ngay giữa phòng, một học sinh nữ treo lơ lửng.
Bên dưới, thầy Chương và một số thầy cô khác đang tìm cách đưa cái xác xuống. Vì phòng trống trơn nên phải đem cái ghế cao vào mới tháo được dây.
“Lại một vụ tự sát” – Huy lẩm bẩm
“Lại…?” – Long thắc mắc – “mày nói vậy nghĩa là sao?”
Đứng cạnh Huy lúc đó, Nguyên vô cùng sợ hãi vì những gì xảy ra. Cô bé đưa tay lên che mặt không dám nhìn
“Có sao không Nguyên” – Huy hỏi thăm
“Ờ… à… tớ vào nhà… vệ sinh… một lát” – Nguyên nói không ra câu rồi bỏ đi ngay
Phải một lúc cái xác mới được tháo xuống, đưa ra ngoài. Lúc này mọi người mới nhận ra đó là Lệ Quyên, học sinh lớp 12. Lúc đầu giờ, cô chủ nhiệm của Quyên đinh ninh em vắng mặt, nào ngờ lại ra thế này. Văng vẳng giữa đám đông là những tiếng sụt sùi khóc thương cho cô học sinh vắn số. Nhìn vẻ mặt cô ấy, người ta có thể đoán là cô ta đang phải chịu một sức ép tinh thần nào đó kinh khủng lắm. Hàng trăm khúc mắc, hàng ngàn giả thuyết cho việc Quyên có thể mở cả 4 ổ khóa và treo cổ, trong khi trong phòng thậm chí không hề có cái ghế hay bất cứ thứ gì có thể leo lên được. Thậm chí có ý kiến cho rằng có kẻ đã sát hại Quyên, treo cô ấy lên, rồi xóa toàn bộ dấu vết. Duy chỉ có Huy và thầy Chương thì hiểu rằng, đó là do một lời nguyền của căn phòng này, nơi trước đây từng có tới 3 học sinh treo cổ.
Hiệu trưởng ra lệnh giải tán học sinh và báo cáo cho phòng điều tra. Thầy Chương cho phép Huy theo mình xuống văn phòng trong khi các học sinh khác trở lại lớp học. Khóa kín của văn phòng, thầy Chương hỏi Huy lần nữa
“Em chắc là đêm qua căn phòng ấy mở toang chứ?”
“Dạ, chắc chắn là vậy. Lúc đó cũng khoảng chín giờ tối. Em nhớ như in là đặt chân vào căn phòng đó”
“Nếu vậy em có thấy gì trong đó không?”
“Dạ không… Thực ra là do tối qua nên bọn em nghĩ thế thôi”
“Có điều này, ngoại trừ em và Nguyên, không ai được biết hết” – thầy nghiêm mặt
“Dạ được, thầy cứ tin em”
“Theo phán đoán của phòng y tế trường, Quyên đã chết từ tối hôm qua, khoảng tám chìn giờ gì đó”
Lời nói của thầy làm Huy đứng lặng người. Chết từ tám chín giờ tối hôm qua. Đó chính là thời điểm Huy và Nguyên vào trường, hay chính xác hơn là lúc mà họ khám phá căn phòng bí ẩn kia.
“Vậy ý thầy là lúc đó…” – Huy hoài nghi
“Đúng thế!” – thầy Chương nghiêm giọng – “nếu những gì các em nói là thật, thì lúc căn phòng đó mở chính là lúc Quyên treo cổ”
Huy vô cùng hoang mang với giải thiết ấy. Tối hôm qua cậu và Nguyên không hề nhìn nhìn lên trần nhà, nên hiển nhiên không thể thấy cái xác nên không thể xác minh được. Nhưng cứ cho là vậy, thì vẫn còn nhiều thứ vô lý lắm, vì lúc Huy và Nguyên đi ngang qua lần đầu, căn phòng vẫn khóa kín, và trong suốt thời gian Nguyên lấy tài liệu không hề có tiếng động gì. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Huy lên tiếng hỏi
“Cuốn sách… Đâu mất rồi?”
Huy loay hoay tìm cuốn sách mà cậu đem về tối hôm qua. Rõ ràng là Huy đem theo cuốn sách đó tới văn phòng. Nhưng cậu không hề biết là trong lúc cả họ mải nghe kể chuyện và không chú ý, quyển sách đột nhiên biến mất. Thầy Chương biết cuốn sách đó và cũng tin những gì Huy nói nên ông không tỏ vẻ ngạc nhiên. Cuốn sách ấy nếu có biến mất thì cũng chỉ là điều đương nhiên, bởi lẽ nó vốn không thuộc về thế giới này.
Trong khi đó, Nguyên ngồi trong nhà vệ sinh mà toát mồ hôi lạnh. Cô ngồi thừ ra như người vô hồn, đầu óc luẩn quẩn những ý nghĩ khác nhau. Bụng Nguyên đau thắt bị hồi hộp, ngực cô co dãn liên hồi vì hơi thở mạnh và dòng lệ không ngừng chảy từ hai bên khóe mắt. Nguyên đang khóc, và khóc rất nhiều. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Cô hối hận vì đã vào trường đêm qua, để giờ đây phải mang nỗi ưu tư trong lòng. Giờ đây, khi đang ở một mình, cô cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Trong nhà vệ sinh nữa bây giờ vắng tanh vì sau khi phát hiện thi thể của Quyên, không ai còn dám ra khỏi lớp.
Ngồi trong này đã gần nửa giờ, Nguyên toan đứng lên thì nghe như có tiếng nước chảy. Cô bé mừng rỡ lên tiếng hỏi nhưng không có tiếng trả lời. Tiếp đó là những tiếng bước chân chậm rãi bước tới gần buồng của Nguyên. Cô cất tiếng hỏi lại nhưng cũng không có tiếng trả lời. Thông thường thì không nên hỏi vô cớ như Nguyên nhưng lúc này, cô đang trong cơn suy nhược thần kinh, nên luôn mang tâm trạng lo lắng. Tiếng bước chân đến rất gần và có vẻ như dừng lại đúng buồng của Nguyên. Nhưng lạ thay, qua khe hở bên dưới, Nguyên không thấy giày hay chân của bất cứ ai. Rồi đột nhiên, cô lại có cảm giác bị theo dõi. Nguyên đã ngờ ngợ là có cái gì đó nhìn mình nãy giờ, nhưng đây mới là lúc cô có cảm giác rõ rệt nhất. Lấy hết can đảm, Nguyên mở tung cửa buồng, nhưng bên trong nhà vệ sinh nữ lúc này vắng tanh, thậm chí còn không có giọt nước nào đang chảy như cô nghe thấy.
Nguyên thở phào bước đến bồn rửa tay, nhưng khi nhìn vào gương, cô hốt hoảng khi thấy có cái bóng trắng đứng trước cửa buồng mà cô vừa bước ra. Nguyên lập tức quay lại nhưng nó đã không còn nữa. Cô run tay tắt vòi nước chạy nhanh ra ngoài, tới phòng hiệu trưởng. Thật may mắn vì Huy đang đứng bên ngoài văn phòng, còn thầy Chương đang làm việc vơi đội điều tra bên trong. Thấy bạn mình chạy thục mạng và có vẻ sợ hãi, Huy trấn an ngay