giavui
06-23-2014, 01:12 AM
Con bò vàng
http://www.vietfreefun.com/extras/upload/images/1403485927_img_4633_6734.jpg
Ngày ấy tại một vùng kinh tế mới xa xôi.
Trong ngôi chùa lá nằm gần bên dòng suối, thầy trò tôi đã có một đời sống tu hành đạm bạc an vui. Sáng sáng thầy cùng các vị sư huynh ra vườn cuốc đất trồng cây. Tôi mới hành điệu nên được phân công lo chuyện cơm nước. Những chiều nắng gắt hay mưa dầm, thầy thường dạy chúng tôi học giáo lý, học chữ nho. Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua ngày tháng.
Một lần có người đem đến cho chùa một con Bê. Thầy tôi nhận nuôi với ý định lấy phân chăm bón cho vườn cây trái mới gầy dựng. Thầy vốn rất yêu thương loài vật, nên xem con Bê như một thành viên mới trong chùa. Thầy giao nó cho hai chú điệu Minh Tri, Minh Lễ chăn giữ. Khi con Bê được một năm tuổi thì nó đã trở thành một con bò mộng to lớn, với bộ lông màu vàng óng ả. Thầy tôi thuờng vuốt ve và gọi nó bằng cái tên “Vàng”thật là trìu mến. Thầy nói con bê có bộ lông tuyệt đẹp. Còn đôi mắt nó thì hiền lành trong sáng như trẻ thơ .
Riêng tôi thì không hề ưa thích con bê này chút nào. Tôi luôn thấy nó dữ dằn đáng sợ. Với đôi chân khỏe khoắn, lúc nào cũng sẵn sàng đá vào bất cứ ai tiến đến gần. Nó lại còn phe phẩy cái đuôi đáng ghét, vừa như tự mãn sau bữa ăn, vừa muốn xua đuổi hết mọi vật xung quanh.
Tôi thật sự ghét nó kể từ hôm thầy bất ngờ bảo tôi cũng phải thay phiên đi chăn bò. Do hai chú điệu cứ phân bì với tôi. (thế còn việc bếp núc trong chùa, tôi có bao giờ nạnh hẹ với mấy chú đâu). Tôi cảm thấy uất ức, chưa biết phải nói gì thì thầy đã ôn tồn bảo:
_ Hai chú nhỏ ham chơi quá, cứ để bò dẫm nát ruộng vườn của người ta. Con lớn hơn phải có trách nhiệm nhắc nhở và phụ giúp mấy chú trông coi con Vàng dùm thầy.
Tôi không thể cãi lời thầy, nên đành làm một kẻ chăn bò bất đắc dĩ. Công việc cũng không lấy gì làm khó nhọc lắm. Mỗi chiều tôi chỉ việc ra mở cửa chuồng - Tôi chỉ giữ buổi chiều - cầm sợi dây ràng nơi mũi con bê, dắt nó đếùn một bãi cỏ nào đó rồi buộc dây vào một gốc cây. Sau đó bỏ mặc cho gã bò vàng tha hồ gặm nhắm đám cỏ non xanh mướt. Tôi cũng đi tìm một bóng cây im mát, ngồi xuống mở Kinh ra học. Hoặc có lúc lại thích thả tâm tư mình dõi theo những áng mây trời bàng bạc trên không, hay nhìn ngắm mấy dãy núi cao xa tít phía chân trời. việc
Nếu mọi việc mãi bình yên như thế thì không có gì phải nói. Bởi lẽ bản tánh con Vàng không được hiền lành như thầy tôi đã nhận xét. Mỗi khi có cơ hội thì nó liền tìm cách thoát đi, để được tung tăng chạy nhảy hết khu vườn này đến đám ruộng khác cho thỏa cái chí tung hoành ngang dọc. Thế rồi cái chuyện để bò dẫm đạp ăn lúa bị người ta đến chùa mắng vốn không chỉ xảy ra một đôi lần. Dĩ nhiên tôi bị quy trách nhiệm nhiều nhất. Tôi hặm hực lắm và nghĩ cách phải tống khứ con Vàng đi cho sớm.
Một hôm, lại có người đến mách với thầy là đám bắp mới ra hoa của họ bị bò phá nát. Thầy tôi buồn bực ra mặt. Vì sợ thầy quở trách, lại muốn trút hết những gì đè nén lâu nay, tôi liền mạnh dạn bước đến thưa trước với thầy :
-Con thấy con Vàng không đem lại chút lợi ích nào cho chùa cả, mà toàn gây ra những chuyện phiền phức. Thôi thì Thầy nên bán quách nó đi, lấy tiền mua phân bón cây mà được việc hơn. Và chúng con cũng khỏi phải đi chăn giữ cực khổ.
Trước những lời nói ngây ngô của tôi, thầy chỉ trầm ngâm im lặng. Ít lâu sau, có người ở xóm trên đến thưa chuyện gì đó với thầy. Khi ông về rồi, thầy mới gọi mấy huynh đệ tôi đến nói :
- Thầy sẽ giao con Vàng cho ông Hai nuôi giữ. Rồi ông sẽ cho lại chùa vài xe phân bò và một ít cây giống. Từ nay các con không phải chăn giữ nó nữa.
Tôi mừng lắm. Nhưng vẫn băn khoăn ái ngại hỏi thầy :
- Vậy ông ta có làm thịt nó không thưa thầy ?
_Không ! thầy đã hỏi kỹ rồi mới bằng lòng. Ông đem nó về nuôi chung với mấy con bò ở nhà để lấy phân. Thầy thấy ông cũng hiểu đạo.…
Tôi biết thầy rất quý con Vàng. Nay phải đem giao cho người khác là việc chẳng đặng đừng. Tuy có chút áy náy, nhưng tôi thấy nhẹ hẳn người. Thế là từ nay tôi sẽ không còn phải lo lắng khổ sở vì chuyện con bò vàng này nữa .
Ngày người ta tới bắt nó, các huynh đệ ai cũng chạnh lòng lưu luyến. Con vàng dường như có linh cảm điều gì, nó cứ ghì chặt lại không chịu bước. Hai người thanh niên vạm vỡ mà cũng không làm lại. Đến lúc này, thầy tôi mới đến gần vỗ vỗ vào lưng, nói với nó mấy câu gì đó. Rồi thầy quay lại bảo với chúng tôi:
-Các con hãy đưa nó một đoạn. Có người quen dắt nó sẽ chịu đi.
Tôi nhanh nhẹn cầm lấy sợi dây đi lên phía trước. Hai chú điệu cũng đi kèm theo hai bên lưng nó. Con Vàng nặng nề bước từng bước theo chúng tôi. Thỉnh thoảng nó chùn chân như muốn quay đầu lại. Tôi nhìn sâu vào đáy mắt long lanh buồn bã của nó, mà tuyệt nhiên không chút cảm niệm.
Khi về đến cổng nhà, ông Hai vội dành lấy sợi dây trên tay tôi rồi nói :
-Thôi để bác dẫn nó vào nhà được rồi. Các chú trở về chùa đi.
Tôi ngước nhìn vào nhà ông qua hàng rào dâm bụt, thấy ngoài sân có rất nhiều người, họ đang sửa soạn gì đó và có vẻ nhốn nháo lắm .
Con Vàng lại trở chứng không chịu đi theo người chủ mới. Mấy người trong nhà chạy ra phụ lôi kéo và đánh tới tấp vào mông con vật. Con Vàng kêu rống lên và cố trì lại. Tôi thấy bất nhẫn quá mà không biết phản ứng ra sao. Cảm giác có điều gì đó bất thường, nên tôi chưa vội ra về.
Sau đó những gì xảy ra quả thật quá sức tưởng tượng của tôi lúc bấy giờ. Ở giữa sân họ đã giăng sẵn một sợi dây thừng. Khi người ta dắt bò đi ngang qua, một người khác đã đứng gần đó giựt mạnh sợi dây làm cho hai chân trước của nó ngã khụy xuống. Một người khác thì cầm con dao nhọn hoắc nhào tới đâm vào cổ con vật. Một dòng máu phun bắn lên …đỏ thắm. Cả một đám người vây lấy con bò tội nghiệp...
Con Vàng vẫn chưa chết. Nó giãy giụa một hồi, rồi kêu lên mất tiếng thảm thiết cuối cùng. Trước khi nằm yên nó còn kịp quay đầu nhìn ra ngoài. Lúc này tôi nhìn thấy rõ hai hàng nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt của nó. Mọi người phấn khích bận rộn với những miếng thịt sẽ được dự phần, nên không ai buồn chú ý đến chúng tôi. Bàng hoàng vì cảch tượng khủng khiếp vừa xảy ra, hai chú điệu ù té chạy về chùa. Còn tôi vẫn đứng chết lặng, chứng kiến cảnh con Vàng bị phân thây xẻ thịt mà lòng quặn đau như chính mình đang bị người ta đâm xé vào ngực .
Lần đầu tiên tôi xúc động thật sự khi nhìn thấy những giọt nước mắt đau đớn tuôn ra từ một con bò. Lần đầu tiên tôi biết cảm thương sâu sắc bởi cái chết thương tâm của nó. Và lần đầu tiên tôi thấy người ta tàn ác như thế như thế nào khi hạ thủ một con vật vô tội. Cái chết của con Vàng đã biến thành một bữa tiệc ngon cho cả xóm. Trong đó có những người mà thầy tôi thường tin tưởng. Thầy chắc sẽ đau lòng lắm, sẽ trách mình sao quá tin vào sự chân tình của người khác. Nhưng nếu tôi không hối thúc quá, không bê trễ công việc và không quá ích kỷ thì thầy không phải quyết định vội vàng đến thế.
Cả ngày hôm đó và rất nhiều năm sau này, tôi vẫn không làm sao quên được ánh mắt của con Vàng. Lúc biết mình đã rơi vào tay người xấu, nó nhìn tôi chỉ thoáng vài giây thôi mà đầy vẻ trách móc u buồn. Trái tim của một con thú rồi cũng biết khóc. Nó khóc cho lòng dã tâm cùng nhiều toan tính của con người. Nó khóc vì không làm sao thoát được thân phận phải làm miếng mồi ngon cho miệng thế. Tôi cảm thấy mình có lỗi thật nhiều. Có lỗi với thầy, với con Vàng, và với tâm nguyện xuất gia ban đầu của mình. Thầy tôi không nói gì cả. Mãi mãi người không bao giờ nhắc đến chuyện con bò Vàng ấy nữa. Nhưng tôi thì không cho phép mình được quên. Tôi nhớ để luôn tự nhắc nhủ với lòng mình rằng “ Một sinh vật dù nhỏ bé vô tri cũng cần được sống, được bảo vệ đùm bọc bằng tấm lòng nhân ái của con người’’
Bài học đầu tiên của tôi về tình thương đối với muôn loài cũng bắt đầu từ đấy./.
Lam Khê
http://www.vietfreefun.com/extras/upload/images/1403485927_img_4633_6734.jpg
Ngày ấy tại một vùng kinh tế mới xa xôi.
Trong ngôi chùa lá nằm gần bên dòng suối, thầy trò tôi đã có một đời sống tu hành đạm bạc an vui. Sáng sáng thầy cùng các vị sư huynh ra vườn cuốc đất trồng cây. Tôi mới hành điệu nên được phân công lo chuyện cơm nước. Những chiều nắng gắt hay mưa dầm, thầy thường dạy chúng tôi học giáo lý, học chữ nho. Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua ngày tháng.
Một lần có người đem đến cho chùa một con Bê. Thầy tôi nhận nuôi với ý định lấy phân chăm bón cho vườn cây trái mới gầy dựng. Thầy vốn rất yêu thương loài vật, nên xem con Bê như một thành viên mới trong chùa. Thầy giao nó cho hai chú điệu Minh Tri, Minh Lễ chăn giữ. Khi con Bê được một năm tuổi thì nó đã trở thành một con bò mộng to lớn, với bộ lông màu vàng óng ả. Thầy tôi thuờng vuốt ve và gọi nó bằng cái tên “Vàng”thật là trìu mến. Thầy nói con bê có bộ lông tuyệt đẹp. Còn đôi mắt nó thì hiền lành trong sáng như trẻ thơ .
Riêng tôi thì không hề ưa thích con bê này chút nào. Tôi luôn thấy nó dữ dằn đáng sợ. Với đôi chân khỏe khoắn, lúc nào cũng sẵn sàng đá vào bất cứ ai tiến đến gần. Nó lại còn phe phẩy cái đuôi đáng ghét, vừa như tự mãn sau bữa ăn, vừa muốn xua đuổi hết mọi vật xung quanh.
Tôi thật sự ghét nó kể từ hôm thầy bất ngờ bảo tôi cũng phải thay phiên đi chăn bò. Do hai chú điệu cứ phân bì với tôi. (thế còn việc bếp núc trong chùa, tôi có bao giờ nạnh hẹ với mấy chú đâu). Tôi cảm thấy uất ức, chưa biết phải nói gì thì thầy đã ôn tồn bảo:
_ Hai chú nhỏ ham chơi quá, cứ để bò dẫm nát ruộng vườn của người ta. Con lớn hơn phải có trách nhiệm nhắc nhở và phụ giúp mấy chú trông coi con Vàng dùm thầy.
Tôi không thể cãi lời thầy, nên đành làm một kẻ chăn bò bất đắc dĩ. Công việc cũng không lấy gì làm khó nhọc lắm. Mỗi chiều tôi chỉ việc ra mở cửa chuồng - Tôi chỉ giữ buổi chiều - cầm sợi dây ràng nơi mũi con bê, dắt nó đếùn một bãi cỏ nào đó rồi buộc dây vào một gốc cây. Sau đó bỏ mặc cho gã bò vàng tha hồ gặm nhắm đám cỏ non xanh mướt. Tôi cũng đi tìm một bóng cây im mát, ngồi xuống mở Kinh ra học. Hoặc có lúc lại thích thả tâm tư mình dõi theo những áng mây trời bàng bạc trên không, hay nhìn ngắm mấy dãy núi cao xa tít phía chân trời. việc
Nếu mọi việc mãi bình yên như thế thì không có gì phải nói. Bởi lẽ bản tánh con Vàng không được hiền lành như thầy tôi đã nhận xét. Mỗi khi có cơ hội thì nó liền tìm cách thoát đi, để được tung tăng chạy nhảy hết khu vườn này đến đám ruộng khác cho thỏa cái chí tung hoành ngang dọc. Thế rồi cái chuyện để bò dẫm đạp ăn lúa bị người ta đến chùa mắng vốn không chỉ xảy ra một đôi lần. Dĩ nhiên tôi bị quy trách nhiệm nhiều nhất. Tôi hặm hực lắm và nghĩ cách phải tống khứ con Vàng đi cho sớm.
Một hôm, lại có người đến mách với thầy là đám bắp mới ra hoa của họ bị bò phá nát. Thầy tôi buồn bực ra mặt. Vì sợ thầy quở trách, lại muốn trút hết những gì đè nén lâu nay, tôi liền mạnh dạn bước đến thưa trước với thầy :
-Con thấy con Vàng không đem lại chút lợi ích nào cho chùa cả, mà toàn gây ra những chuyện phiền phức. Thôi thì Thầy nên bán quách nó đi, lấy tiền mua phân bón cây mà được việc hơn. Và chúng con cũng khỏi phải đi chăn giữ cực khổ.
Trước những lời nói ngây ngô của tôi, thầy chỉ trầm ngâm im lặng. Ít lâu sau, có người ở xóm trên đến thưa chuyện gì đó với thầy. Khi ông về rồi, thầy mới gọi mấy huynh đệ tôi đến nói :
- Thầy sẽ giao con Vàng cho ông Hai nuôi giữ. Rồi ông sẽ cho lại chùa vài xe phân bò và một ít cây giống. Từ nay các con không phải chăn giữ nó nữa.
Tôi mừng lắm. Nhưng vẫn băn khoăn ái ngại hỏi thầy :
- Vậy ông ta có làm thịt nó không thưa thầy ?
_Không ! thầy đã hỏi kỹ rồi mới bằng lòng. Ông đem nó về nuôi chung với mấy con bò ở nhà để lấy phân. Thầy thấy ông cũng hiểu đạo.…
Tôi biết thầy rất quý con Vàng. Nay phải đem giao cho người khác là việc chẳng đặng đừng. Tuy có chút áy náy, nhưng tôi thấy nhẹ hẳn người. Thế là từ nay tôi sẽ không còn phải lo lắng khổ sở vì chuyện con bò vàng này nữa .
Ngày người ta tới bắt nó, các huynh đệ ai cũng chạnh lòng lưu luyến. Con vàng dường như có linh cảm điều gì, nó cứ ghì chặt lại không chịu bước. Hai người thanh niên vạm vỡ mà cũng không làm lại. Đến lúc này, thầy tôi mới đến gần vỗ vỗ vào lưng, nói với nó mấy câu gì đó. Rồi thầy quay lại bảo với chúng tôi:
-Các con hãy đưa nó một đoạn. Có người quen dắt nó sẽ chịu đi.
Tôi nhanh nhẹn cầm lấy sợi dây đi lên phía trước. Hai chú điệu cũng đi kèm theo hai bên lưng nó. Con Vàng nặng nề bước từng bước theo chúng tôi. Thỉnh thoảng nó chùn chân như muốn quay đầu lại. Tôi nhìn sâu vào đáy mắt long lanh buồn bã của nó, mà tuyệt nhiên không chút cảm niệm.
Khi về đến cổng nhà, ông Hai vội dành lấy sợi dây trên tay tôi rồi nói :
-Thôi để bác dẫn nó vào nhà được rồi. Các chú trở về chùa đi.
Tôi ngước nhìn vào nhà ông qua hàng rào dâm bụt, thấy ngoài sân có rất nhiều người, họ đang sửa soạn gì đó và có vẻ nhốn nháo lắm .
Con Vàng lại trở chứng không chịu đi theo người chủ mới. Mấy người trong nhà chạy ra phụ lôi kéo và đánh tới tấp vào mông con vật. Con Vàng kêu rống lên và cố trì lại. Tôi thấy bất nhẫn quá mà không biết phản ứng ra sao. Cảm giác có điều gì đó bất thường, nên tôi chưa vội ra về.
Sau đó những gì xảy ra quả thật quá sức tưởng tượng của tôi lúc bấy giờ. Ở giữa sân họ đã giăng sẵn một sợi dây thừng. Khi người ta dắt bò đi ngang qua, một người khác đã đứng gần đó giựt mạnh sợi dây làm cho hai chân trước của nó ngã khụy xuống. Một người khác thì cầm con dao nhọn hoắc nhào tới đâm vào cổ con vật. Một dòng máu phun bắn lên …đỏ thắm. Cả một đám người vây lấy con bò tội nghiệp...
Con Vàng vẫn chưa chết. Nó giãy giụa một hồi, rồi kêu lên mất tiếng thảm thiết cuối cùng. Trước khi nằm yên nó còn kịp quay đầu nhìn ra ngoài. Lúc này tôi nhìn thấy rõ hai hàng nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt của nó. Mọi người phấn khích bận rộn với những miếng thịt sẽ được dự phần, nên không ai buồn chú ý đến chúng tôi. Bàng hoàng vì cảch tượng khủng khiếp vừa xảy ra, hai chú điệu ù té chạy về chùa. Còn tôi vẫn đứng chết lặng, chứng kiến cảnh con Vàng bị phân thây xẻ thịt mà lòng quặn đau như chính mình đang bị người ta đâm xé vào ngực .
Lần đầu tiên tôi xúc động thật sự khi nhìn thấy những giọt nước mắt đau đớn tuôn ra từ một con bò. Lần đầu tiên tôi biết cảm thương sâu sắc bởi cái chết thương tâm của nó. Và lần đầu tiên tôi thấy người ta tàn ác như thế như thế nào khi hạ thủ một con vật vô tội. Cái chết của con Vàng đã biến thành một bữa tiệc ngon cho cả xóm. Trong đó có những người mà thầy tôi thường tin tưởng. Thầy chắc sẽ đau lòng lắm, sẽ trách mình sao quá tin vào sự chân tình của người khác. Nhưng nếu tôi không hối thúc quá, không bê trễ công việc và không quá ích kỷ thì thầy không phải quyết định vội vàng đến thế.
Cả ngày hôm đó và rất nhiều năm sau này, tôi vẫn không làm sao quên được ánh mắt của con Vàng. Lúc biết mình đã rơi vào tay người xấu, nó nhìn tôi chỉ thoáng vài giây thôi mà đầy vẻ trách móc u buồn. Trái tim của một con thú rồi cũng biết khóc. Nó khóc cho lòng dã tâm cùng nhiều toan tính của con người. Nó khóc vì không làm sao thoát được thân phận phải làm miếng mồi ngon cho miệng thế. Tôi cảm thấy mình có lỗi thật nhiều. Có lỗi với thầy, với con Vàng, và với tâm nguyện xuất gia ban đầu của mình. Thầy tôi không nói gì cả. Mãi mãi người không bao giờ nhắc đến chuyện con bò Vàng ấy nữa. Nhưng tôi thì không cho phép mình được quên. Tôi nhớ để luôn tự nhắc nhủ với lòng mình rằng “ Một sinh vật dù nhỏ bé vô tri cũng cần được sống, được bảo vệ đùm bọc bằng tấm lòng nhân ái của con người’’
Bài học đầu tiên của tôi về tình thương đối với muôn loài cũng bắt đầu từ đấy./.
Lam Khê