giavui
10-23-2010, 02:46 AM
Tác giả: Hà Ngọc Bích
Một ngọn đèn xanh lửa đóm, hắt hiu tranh sáng với loài ma,
Bao phen dặm cát bụi hồng, tất cả khêu cười cho lũ quỷ. (1)
Tỉnh Long Hồ có Vũ Sinh chơi đàn nổi tiếng tài hoa, vốn dòng dõi nho gia thanh bạch. Sinh từ nhỏ đã say mê nghiệp cầm ca, thích chơi đàn cò hay đàn gáo nhưng đặc biệt nhất là đánh đàn độc huyền. Chàng tính tình nhã nhặn, được cha cho theo học với một ông đồ nhưng Sinh hay xao lãng việc đèn sách, ngày ngày chỉ đam mê cung đàn tiếng nhạc vì vậy cha vẫn rầy mắng luôn. Tuy nhiên Sinh chứng nào tật nấy không thể bỏ được, riết rồi cha chàng cũng bỏ mặc kệ cho. Nơi nào có những cầm sư nổi tiếng là chàng cũngcố tìm đến, mong học hỏi cho được tuyệt nghệ, đạt đến mức tuyệt đỉnh của tiếng đàn. Gần nhà chàng có một bến đò trên sông lớn, khách thập phương thường hay qua lại nên có một người nghệ sĩ già, mủ cả đôi mắt hay ngồi gãy độc huyền cầm làm phương tiện kiếm ăn. Sinh thường hay lén cha đến bến đò để ngồi nghe hàng giờ tiếng đàn của người nhạc sĩ, nhiều khi quên cả bữa cơm chiều. Tiếng độc huyền cầm lanh lảnh, ai oán tài hoa dường như đã đến chỗ tột cùng, đôi khi kèm theo vài câu vọng cổ mùi rệu thê lương của người nghệ sĩ mù đã làm cho Sinh say mê như điếu đổ. Riết rồi người nghệ sĩ mù cũng biết tật đam mê của chàng mà dần dà đem lòng thương mến kẻ đồng điệu nên không ngần ngại truyền lại cho Sinh kỹ thuật đánh đàn độc đáo dị thường của ông ta. Dần dần chàng đạt được đến chỗ sở trường và nổi tiếng đàn hay nhất trong vùng, ít người sánh kịp. Các bạn hữu thường hay tụ họp tại nhà chàng để nghe Sinh đánh đàn, đàm đạo phóng túng quên hẳn việc học hành nên có vài người trách chàng phóng túng quá độ, trở thành kẻ phóng đãng đam mê nghệ thuật cầm ca. Sinh chỉ cười mà không giận. Chỉ có một lần, nhân khi cao hứng chàng mới cảm khái bảo các bạn thân:
- Phàm là người trần tục thì ít ai được phẩm cách thanh cao tột cùng toàn thiện toàn mỹ mà luôn luôn phải có một cái gì tạm gọi là đam mê phóng túng, nên cổ nhân vẫn thường nói: Nhân vô thập toàn là vậy. Nếu tiểu đệ giả sử chẳng may đam mê rượu chè be bét, ngày say lướt khướt tối đến lè nhè, chả biết trời đất là gì thì chẳng những thân tàn ma dại, tàn phá sức khỏe mà tránh sao cho khỏi bạn hữu cười chê? Giả như tiểu đệ lại đam mê hút xách, nằm dài kéo ro ro ngao nầy đến ngao khác, đi mây về gió, sớm tối làm bạn với tiên nữ Phù Dung, gia nhập vào hàng công dân làng bẹp, xem đời như giấc mơ dài thật là mất hết cả khí phách của đấng nam nhi vậy. Lại nữa, nếu sanh tật muốn hít bạch phiến, tự phá hoại cuộc đời, chỉ mê vào thế giới ảo tưởng, mơ mơ màng màng cảm thấy bay bổng phiêu diêu,. Chẳng có việc gì xấu xa mà chẳng dám làm, miễn sao có tiền để mua cho đủ thuốc dù phải bán vợ đợ con bỏ bê cha mẹ già yếu, làm chồng bất nghĩa, làm con bất hiếu, thật đáng hổ thẹn cho một kiếp người.
Ngừng lại một lát để nhìn các bạn hữu, chàng lại tiếp:
- Giả sử tiểu đệ lại sanh chứng đam mê cờ bạc đỏ đen, ngày tối máu mê chỉ nghĩ đến quân bài đồng phỉnh, vận số may rủi phó mặc cho thần tài. Rồi thì nhà cửa bán dần, vợ con đói rách, quỵt tiền quỵt nợ, trăm ngày đổ đi một lúc phủi tay trắng cả cuộc đời. Có được đồng nào cũng đem nướng sạch mà tật vẫn không chừa rõ đúng là phường đê tiện ngu si.
Đó là chưa nói đến nếu tiểu đệ lại lở đam mê sắc dục, chìm đắm lăn lóc trong vòng trụy lạc, dâm dục đến mức tột cùng. Thật chẳng khác gì giống súc vật chỉ mong thỏa mãn được dục tính bất kể hình thức sa đọa hay tội ác nhớp nhơ, ngày tối chỉ mong gần kề nữ sắc thì hố sâu tội lỗi biết kiếp nào mới hết được.
Nay tiểu đệ không đam mê các thứ trên để bỏ phí cả đời người mà chỉ đam mê lời ca tiếng nhạc, âm điệu réo rắt du dương, khi trầm khi bổng như đưa tiểu đệ vào một thế giới thanh tao huyền ảo kỳ diệu của âm giai. Trời đất sinh ra, tiểu đệ không thể là ngoại lệ được, nên từ nhỏ đã say mê âm nhạc gần như dòng máu đã mang sẵn âm điệu mang mang của tiếng nhạc rồi. Tiểu đệ chỉ mong ngày tháng tiêu dao với cung đàn tiếng nhạc, mượn tiếng cầm ca để cho tâm hồn mình rung cảm thênh thang, lòng mình sảng khoái lâng lâng quên hết các việc phiền toái của thế gian trần tục.
Tuy phóng túng thì thật là phóng túng, đam mê thì thật đam mê nhưng chẳng qua cũng chỉ là một thú vui tao nhã trong sạch, không dối hại ai, không lường gạt kẻ khác hay làm một việc bất nhân bất nghĩa nào. Tiểu đệ vui lòng với cuộc sống đạm bạc, tự nghĩ mình vẫn giữ được tinh thần của một kẻ sĩ, không điên đảo đảo điên, lấy đen làm trắng, lộng giả thành chân mất hết cả thiện tâm. Cho nên nghĩ lại dù nay có phải đam mê cái nghiệp cầm ca đi nữa thì như vậy cũng vẫn là may cho tiểu đệ lắm rồi, thật không dám mong muốn gì hơn nữa.
Các bạn Sinh cũng đành chịu, không biết phải nói làm sao?
Một ngọn đèn xanh lửa đóm, hắt hiu tranh sáng với loài ma,
Bao phen dặm cát bụi hồng, tất cả khêu cười cho lũ quỷ. (1)
Tỉnh Long Hồ có Vũ Sinh chơi đàn nổi tiếng tài hoa, vốn dòng dõi nho gia thanh bạch. Sinh từ nhỏ đã say mê nghiệp cầm ca, thích chơi đàn cò hay đàn gáo nhưng đặc biệt nhất là đánh đàn độc huyền. Chàng tính tình nhã nhặn, được cha cho theo học với một ông đồ nhưng Sinh hay xao lãng việc đèn sách, ngày ngày chỉ đam mê cung đàn tiếng nhạc vì vậy cha vẫn rầy mắng luôn. Tuy nhiên Sinh chứng nào tật nấy không thể bỏ được, riết rồi cha chàng cũng bỏ mặc kệ cho. Nơi nào có những cầm sư nổi tiếng là chàng cũngcố tìm đến, mong học hỏi cho được tuyệt nghệ, đạt đến mức tuyệt đỉnh của tiếng đàn. Gần nhà chàng có một bến đò trên sông lớn, khách thập phương thường hay qua lại nên có một người nghệ sĩ già, mủ cả đôi mắt hay ngồi gãy độc huyền cầm làm phương tiện kiếm ăn. Sinh thường hay lén cha đến bến đò để ngồi nghe hàng giờ tiếng đàn của người nhạc sĩ, nhiều khi quên cả bữa cơm chiều. Tiếng độc huyền cầm lanh lảnh, ai oán tài hoa dường như đã đến chỗ tột cùng, đôi khi kèm theo vài câu vọng cổ mùi rệu thê lương của người nghệ sĩ mù đã làm cho Sinh say mê như điếu đổ. Riết rồi người nghệ sĩ mù cũng biết tật đam mê của chàng mà dần dà đem lòng thương mến kẻ đồng điệu nên không ngần ngại truyền lại cho Sinh kỹ thuật đánh đàn độc đáo dị thường của ông ta. Dần dần chàng đạt được đến chỗ sở trường và nổi tiếng đàn hay nhất trong vùng, ít người sánh kịp. Các bạn hữu thường hay tụ họp tại nhà chàng để nghe Sinh đánh đàn, đàm đạo phóng túng quên hẳn việc học hành nên có vài người trách chàng phóng túng quá độ, trở thành kẻ phóng đãng đam mê nghệ thuật cầm ca. Sinh chỉ cười mà không giận. Chỉ có một lần, nhân khi cao hứng chàng mới cảm khái bảo các bạn thân:
- Phàm là người trần tục thì ít ai được phẩm cách thanh cao tột cùng toàn thiện toàn mỹ mà luôn luôn phải có một cái gì tạm gọi là đam mê phóng túng, nên cổ nhân vẫn thường nói: Nhân vô thập toàn là vậy. Nếu tiểu đệ giả sử chẳng may đam mê rượu chè be bét, ngày say lướt khướt tối đến lè nhè, chả biết trời đất là gì thì chẳng những thân tàn ma dại, tàn phá sức khỏe mà tránh sao cho khỏi bạn hữu cười chê? Giả như tiểu đệ lại đam mê hút xách, nằm dài kéo ro ro ngao nầy đến ngao khác, đi mây về gió, sớm tối làm bạn với tiên nữ Phù Dung, gia nhập vào hàng công dân làng bẹp, xem đời như giấc mơ dài thật là mất hết cả khí phách của đấng nam nhi vậy. Lại nữa, nếu sanh tật muốn hít bạch phiến, tự phá hoại cuộc đời, chỉ mê vào thế giới ảo tưởng, mơ mơ màng màng cảm thấy bay bổng phiêu diêu,. Chẳng có việc gì xấu xa mà chẳng dám làm, miễn sao có tiền để mua cho đủ thuốc dù phải bán vợ đợ con bỏ bê cha mẹ già yếu, làm chồng bất nghĩa, làm con bất hiếu, thật đáng hổ thẹn cho một kiếp người.
Ngừng lại một lát để nhìn các bạn hữu, chàng lại tiếp:
- Giả sử tiểu đệ lại sanh chứng đam mê cờ bạc đỏ đen, ngày tối máu mê chỉ nghĩ đến quân bài đồng phỉnh, vận số may rủi phó mặc cho thần tài. Rồi thì nhà cửa bán dần, vợ con đói rách, quỵt tiền quỵt nợ, trăm ngày đổ đi một lúc phủi tay trắng cả cuộc đời. Có được đồng nào cũng đem nướng sạch mà tật vẫn không chừa rõ đúng là phường đê tiện ngu si.
Đó là chưa nói đến nếu tiểu đệ lại lở đam mê sắc dục, chìm đắm lăn lóc trong vòng trụy lạc, dâm dục đến mức tột cùng. Thật chẳng khác gì giống súc vật chỉ mong thỏa mãn được dục tính bất kể hình thức sa đọa hay tội ác nhớp nhơ, ngày tối chỉ mong gần kề nữ sắc thì hố sâu tội lỗi biết kiếp nào mới hết được.
Nay tiểu đệ không đam mê các thứ trên để bỏ phí cả đời người mà chỉ đam mê lời ca tiếng nhạc, âm điệu réo rắt du dương, khi trầm khi bổng như đưa tiểu đệ vào một thế giới thanh tao huyền ảo kỳ diệu của âm giai. Trời đất sinh ra, tiểu đệ không thể là ngoại lệ được, nên từ nhỏ đã say mê âm nhạc gần như dòng máu đã mang sẵn âm điệu mang mang của tiếng nhạc rồi. Tiểu đệ chỉ mong ngày tháng tiêu dao với cung đàn tiếng nhạc, mượn tiếng cầm ca để cho tâm hồn mình rung cảm thênh thang, lòng mình sảng khoái lâng lâng quên hết các việc phiền toái của thế gian trần tục.
Tuy phóng túng thì thật là phóng túng, đam mê thì thật đam mê nhưng chẳng qua cũng chỉ là một thú vui tao nhã trong sạch, không dối hại ai, không lường gạt kẻ khác hay làm một việc bất nhân bất nghĩa nào. Tiểu đệ vui lòng với cuộc sống đạm bạc, tự nghĩ mình vẫn giữ được tinh thần của một kẻ sĩ, không điên đảo đảo điên, lấy đen làm trắng, lộng giả thành chân mất hết cả thiện tâm. Cho nên nghĩ lại dù nay có phải đam mê cái nghiệp cầm ca đi nữa thì như vậy cũng vẫn là may cho tiểu đệ lắm rồi, thật không dám mong muốn gì hơn nữa.
Các bạn Sinh cũng đành chịu, không biết phải nói làm sao?